TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 305

ngã lộn nhào xuống. Rõ ràng, người ta đã xô đẩy anh.

Anh đứng dậy, phủi sạch cái mũ vẻ mặt tỏ ra độc ác, phẫn nộ, giơ quả đấm
lên và kêu to:

- Đồ khốn nạn! Quân độc ác! Quân hút máu người! Ta không cho phép các
ngươi đánh vậy! Đánh một người phụ nữ yếu ớt, say rượu! Ôi, các người...

- Iegor... Nào Iegor... - anh sinh viên y khoa bắt đầu van vỉ. - Thề với cậu,
lần sau tớ không bao giờ đi chơi với cậu nữa. Xin thề!

Anh họa sĩ lặng đi một chút và mấy người bạn cùng đi về nhà.

- Bất chợt một sức mạnh mơ hồ nào, - anh sinh viên y khoa cằn nhằn, - thu
hút tôi đến những bến bờ buồn bã ấy...

- Và kia là cối xay gió, - một lúc sau chàng họa sĩ hát theo. - Nó đã đổ nát
rồi. Tuyết vẫn đầy cả ra, trời ơi! Gơrisa, tại sao cậu lại bỏ đi? Đồ nhát gan,
đồ đàn bà, chẳng có gì hơn cả.

Vaxilép đi đằng sau các bạn, nhìn vào lưng họ và nghĩ:

“Cái nào đó trong hai cái này: hoặc là chúng ta chỉ cảm thấy rằng nghề làm
điếm là một điều ác, và chúng ta cường điệu nó lên, hoặc là nếu việc làm
điếm tệ hại đến thế, như người ta thường nghĩ, thì những người bạn đáng
yêu này của mình cũng là những chủ nô, những kẻ đi cưỡng bức và giết
người, cũng như những người dân Xi Ri và Lơ Ke được vẽ trong tạp chí

“Nhiva”

[73]

. Giờ đây, họ hát hỏng, cười ồ ồ, thảo luận một cách sôi nổi,

nhưng chẳng phải bây giờ họ cũng hưởng thụ kết quả của nạn đói, nạn dốt
và những sự ngu ngốc? Chính họ, còn mình là một kẻ chứng kiến. Ở đây,
tính nhân đạo của họ, nghề y, hội họa phụ thuộc vào cái gì? Khoa học, nghệ
thuật và những tình cảm cao thượng của những kẻ giết người này làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.