TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 307

Cái này, tất nhiên, là phi đạo lý, nhưng bằng lập luận, anh chẳng giúp được
gì. Vĩnh biệt!

Mấy người bạn chia tay nhau ở quảng trường Tơrúpnaia và mỗi người một
ngả. Còn lại một mình, Vaxilép bước nhanh trên đại lộ. Anh thấy sợ hãi
cảnh trời nhá nhem tối, sợ những bông tuyết đang rải đầy trên mặt đất, và
hình như còn muốn trùm lên cả thế giới, sợ ánh đèn lồng đang tỏa ánh mờ
mờ nhạt nhạt qua làn tuyết trắng. Một nỗi sợ hãi mơ hồ không rõ rệt bao
phủ tâm trí anh. Thỉnh thoảng mới gặp một người đi ngược lại, nhưng anh
rụt rè tránh sang bên. Anh có cảm tưởng rằng chỗ nào cũng có những người
đàn bà đang đi, chỗ nào họ cũng nhìn chằm chằm vào anh, chỉ toàn là đàn
bà thôi...

“Thế là ta bắt đầu, - anh nghĩ. - Bắt đầu lên cơn thần kinh rồi...”

VI.

VỀ ĐẾN NHÀ, anh nằm xuống giường và lẩm bẩm nói, toàn thân run lên:

- Trời, bọn họ còn sống cả! Còn sống cả!

Anh tìm mọi cách khơi sâu thêm trí tưởng tượng của mình, anh tự hình
dung ra mình khi thì ở địa vị anh trai của người đàn bà sa đọa, khi thì là cha
đẻ ra chị ta, khi thì chính là chị ta với đôi má bết phấn son; và điều này làm
anh kinh hãi.

Không hiểu vì lẽ gì anh có cảm tưởng rằng, anh phải giải quyết ngay vấn đề
đó, trong bất cứ hoàn cảnh nào, và vấn đề này không phải chuyện của người
ngoài mà là của chính anh. Anh thu hết sức lực, cố nén sự tuyệt vọng của
mình lại, ngồi dậy trên giường, hai tay ôm lấy đầu, và bắt đầu tìm cách giải
quyết: làm thế nào cứu thoát được tất cả những người đàn bà hôm nay anh
vừa trông thấy? Trình tự giải quyết mọi vấn đề đối với anh, một người có
học vấn đã rõ từ lâu. Vậy nên dù cho đầu óc có bị kích động đến đâu, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.