TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 331

chiều nhè nhẹ bay dưới chân đồi, từ phía cánh rừng xa tít tắp đàn quạ nhịp
nhàng bay về tổ như một dải khăn voan, và hai học sinh, một người cưỡi
con ngựa khoang, một người chạy bộ, cả hai đang xua đàn ngựa ăn đêm -
vui thú với cảnh trời khoáng đãng, cả hai người cùng đùa giỡn như trẻ thơ;
giọng nói trẻ trung của họ vang đi khắp khoảng không gian tĩnh mịch, nghe
rõ từng tiếng một. Thật là khoan khoái biết bao, khi ngồi đây và lắng nghe
tiếng gió nhè nhẹ thổi lao xao trên những ngọn bạch dương, tiếng ếch nhái
nhảy lạo xạo trong đám lá khô, tiếng đồng hồ sau bức tường kia chốc chốc
lại điểm mười lăm phút... Giá như được ngồi yên ở đây, lắng nghe và suy
nghĩ, suy nghĩ miên man...

Một bà lão vai đeo chiếc túi, đi qua. Nữ hầu tước nghĩ rằng, có lẽ nên mời
bà lão dừng lại, nói với bà một điều gì thật chân tình, dịu dàng và giúp đỡ
bà... Nhưng bà lão không hề quay nhìn nàng một lần nào và rẽ quặt sau bờ
tường.

Một lát sau, trên con đường ấy xuất hiện một người đàn ông cao, chòm râu
bạc trắng, đầu đội mũ rơm. Đi ngang qua chỗ nữ hầu tước ngồi, người đó
ngả mũ, cúi chào nàng; nhìn vào mái đầu hói, cái mũi cao khoằm khoằm
của người đàn ông nàng nhận ra đó là thầy thuốc Mikhain Ivanôvíts, người
trước đây năm năm đã từng làm việc trong nhà nàng ở Đubốpki. Nàng nhớ
lại có người nào đã nói cho nàng biết rằng năm ngoái vợ ông thầy thuốc này
đã chết và nàng muốn nói với ông ta một lời an ủi.

- Chắc ông không nhận ra tôi nữa phải không? - nàng hỏi, miệng cười niềm
nở.

- Không đâu, thưa bà hầu tước, tôi vẫn nhận ra bà, - người thầy thuốc nói,
lại ngả mũ một lần nữa.

- Ồ, thế thì cảm ơn ông, tôi lại cứ ngờ rằng, ông đã quên mất người nữ hầu
tước xưa rồi. Con người ta thường chỉ nhớ những kẻ thù của mình, còn bạn
bè thì hay quên mất. Ông đến đây cầu nguyện ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.