TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 333

- Vâng, thưa bà, biết bao nhiêu lỗi lầm.

Nữ hầu tước hơi bối rối một chút. Nàng biết rõ những lỗi lầm của mình;
nhưng tất cả những lỗi lầm ấy đều riêng tư đến mức chỉ một mình nàng mới
có thể nghĩ và nói đến chúng. Nàng không nén được, bèn hỏi luôn:

- Ông nghĩ đến những lỗi lầm nào vậy?

- Bà đã nhắc đến, chắc là bà cũng đã biết... - người thầy thuốc trả lời và
cười khẩy. - Còn biết nói thế nào nữa?

- Không, ông ạ, ông cứ nói đi. Tôi sẽ rất biết ơn ông. Xin ông đừng e ngại
gì. Tôi thích nghe lời nói thẳng.

- Thưa nữ hầu tước, tôi không phải là quan tòa.

- Không phải quan tòa ư? Ông nói giọng như thế chắc là ông đã biết nhiều
điều. Ông cứ nói đi.

- Nếu bà đã muốn nghe, thì xin cho phép tôi nói. Chỉ tiếc rằng tôi không
biết diễn đạt rõ ràng và không phải bao giờ người ta cũng hiểu được tôi.

Người thầy thuốc nghĩ một lát rồi bắt đầu nói:

- Lỗi lầm thì có nhiều, nhưng có thể nói rằng, theo ý riêng tôi, lỗi lầm lớn
nhất là ở cái không khí chung, cái không khí... chung bao trùm tất cả trang
ấp của bà. Bà thấy đấy, tôi không biết cách diễn đạt. Tôi muốn nói rằng điều
chủ yếu nhất là cái thái độ thù ghét, thái độ hắt hủi con người có thể thấy rõ
ở khắp mọi nơi, mọi lúc. Tất cả lối sống trong trang ấp của bà là dựa trên
cái thái độ thù ghét hắt hủi đó. Thù ghét với giọng nói, gương mặt con
người, thù ghét khi phải nhìn gáy họ, nhìn bước chân họ... nói gọn lại là ghê
tởm tất cả những gì tạo nên con người. Trong các ngôi nhà của bà, trên tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.