TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 347

khi con gái đẻ, chính là đẻ ra thằng Kuxka này đấy, thì bà lại đi đến Obôian
với người con gái khác cũng đã có chồng rồi, và thế là Masenka ở nhà một
mình với đứa con nhỏ. Năm tay đánh xe thì đều là dân nghiện ngập, quấy
phá, rồi nào là chuyện ngựa, chuyện xe, hay là giậu đổ, bồ hóng trong ống
khói bếp cháy - đâu có phải là chuyện đàn bà lo liệu được, thế rồi cô ta phải
sang bên tôi là người hàng xóm mà hỏi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Và
tôi phải bày đặt, phải dặn dò việc này việc nọ... Cũng là chuyện thường tình
thôi, không thể thiếu được: ghé vào nhà uống chén nước, nói dăm ba câu
chuyện. Dạo ấy tôi còn trẻ cũng là người biết suy nghĩ, thích bàn đến đủ các
thứ chuyện, còn cô ta thì cũng là người lịch thiệp có học. Cô ta ăn vận rất
gọn mắt, mùa hè đi đến đâu đều mang ô. Có lúc tôi nói về chuyện thần
thánh, hay chuyện chính trị, cô ta chăm chú nghe lại còn pha trà, lấy mứt ra
đãi tôi... Nói gọn lại, để khỏi phải kể lể dông dài nữa, thì cũng chưa được
một năm sau đâu cụ ạ, ma quỷ nó ám tôi. Tôi bắt đầu nhận ra rằng ngày nào
mà tôi không ghé sang nhà cô ta thì trong người cảm thấy buồn tẻ. Và tôi cứ
cố nghĩ ra lý do để sang nhà cô ta. “Đã đến lúc, - tôi nói, - chị phải đặt
khung kính mùa đông vào cửa sổ thôi” và thế là cả ngày hôm đó tôi được ở
trong nhà cô ta mà thủng thẳng đặt khung kính, và cố ý để lại chừng hai
khung sang ngày hôm sau. “Chị cần đếm lại số chim câu của Vaxia xem
không khéo lại mất đấy”, đại khái cứ có những lý do như thế. Cũng có khi
tôi đứng nói chuyện với cô ta qua hàng rào, và cuối cùng để khỏi phải đi
vòng tôi làm một cái cổng nhỏ thông qua hàng rào giữa hai nhà. Trên thế
giới này giới đàn bà là hay sinh ra lắm điều ác, lắm chuyện kinh tởm.
Không phải chỉ có bọn tôi, những kẻ đầy tội lỗi, mà cả các đức thánh ông
nữa cũng bị cám dỗ. Masenka không làm cho tôi hết mê cô ta. Lẽ ra phải
nhớ đến chồng và giữ mình thì cô ta lại đi phải lòng tôi. Tôi cũng nhận thấy
rằng cô ta cũng buồn rầu, cô ta hay đi đi lại lại sát bờ rào và đưa mắt nhìn
sang sân nhà tôi. Đầu óc tôi cứ quay cuồng lên với những mơ tưởng. Có lần
vào ngày thứ năm tuần lễ thánh, khi trời còn tờ mờ sáng tôi đi ngang qua
trước cổng nhà cô ta để ra chợ, thế rồi như bị ma ám, tôi dừng lại ghé mắt
trông vào cổng nhà cô ta phía trên có những chấn song, - cô ta đã dậy rồi,
đang đứng giữa sân cho vịt ăn. Tôi không đừng được nữa, bèn cất tiếng gọi.
Cô ta bước lại gần và nhìn tôi qua chấn song. Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.