TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 348

dịu dàng còn ngái ngủ... Trông cô thật là ưa nhìn, và tôi buông lời tán tỉnh
dường như không phải là đứng với nhau ở bên cổng mà đang ngồi trong
buổi lễ sinh nhật nào vậy. Còn cô ta thì đỏ bừng mặt, cười và cứ đăm đắm
nhìn không chớp vào mắt tôi. Tôi mất hết cả lý trí và giãi bày với cô ta tình
yêu của tôi... Cô ta mở cổng ra cho tôi vào, và từ sáng hôm ấy, hai chúng tôi
bắt đầu sống với nhau như vợ chồng.

Từ ngoài đường, anh chàng Aliôska lưng gù đi vào trong sân, miệng thở
hồng hộc, không nhìn ai, cứ thế chạy vào nhà; một lát sau anh ta chạy từ
trong nhà ra, tay cầm chiếc đàn phong cầm, những tiền đồng trong túi kêu
xủng xoảng, vừa chạy vừa cắn hạt hướng dương rồi khuất dần sau cánh
đồng.

- Ai vừa chạy qua thế? - Mátvây Xápvíts hỏi.

- Con tôi đấy, thằng Aliôska, - lão Điuđia trả lời. - Nó lại đi chơi đấy, thằng
đểu cáng. Trời đã phạt nó phải gù lưng nên chúng tôi cũng chẳng buồn giữ
gìn cho nó lắm.

- Nó cứ đi chơi, đàn đúm với bọn trai làng mãi thôi, - bà lão Aphanaxiépna
thở dài nói. - Lấy vợ cho nó trước ngày lễ tống tiễn mùa đông cứ tưởng là
nó sẽ khá hơn, thế mà càng ngày nó cứ càng đổ đốn thêm ra.

- Chẳng được cái tích sự gì. Cuối cùng thành ra chỉ là ban không phước lộc
cho con gái nhà nghèo, - lão Điuđia nói.

Từ phía sau nhà thờ vọng lại tiếng những ai đang hát một bài buồn buồn
tuyệt diệu. Không thể phân biệt rõ lời, chỉ nghe thấy mấy giọng thôi: hai
giọng nam cao và một giọng trầm. Vì ai cũng lắng nghe điệu hát, nên trong
sân vụt trở nên im lặng... Bỗng hai người trong bọn họ cắt ngang bài hát
bằng một chuỗi cười lanh lảnh, người thứ ba giọng cao tiếp tục hát và lên
một nốt cao đến nỗi mọi người đều vô tình ngẩng đầu lên, dường như giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.