TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 350

yêu anh”, thế thôi, không nói gì thêm. Vaxia trở về nhà vào sáng sớm hôm
thứ bảy ngay trước ngày lễ Ba Ngôi. Tôi thấy qua hàng rào anh rẽ vào nhà,
một lát sau bế Kuxka đi ra, vừa cười, vừa khóc, vừa hôn đứa bé, rồi lại nhìn
lên nhà để cỏ khô, vừa tiếc không muốn bỏ Kuxka ra, vừa muốn đến với
mấy con bồ câu của mình. Thật là một người hiền lành, đa cảm. Ngày hôm
ấy qua đi êm thấm, lặng lẽ. Người ta đã kéo chuông cầu nguyện buổi tối.
Nhưng tôi cứ nghĩ mãi: ngày mai là ngày lễ Ba Ngôi rồi mà sao vẫn chưa
thấy nhà bên ấy trang hoàng cổng, giậu gì cả. Tôi nghĩ chắc là chuyện
không ổn rồi. Tôi đi sang đó. Nhìn vào thì thấy Vaxia ngồi giữa phòng ngay
dưới nền nhà, mắt ngơ ngác đảo qua đảo lại như người say rượu, hai má
đầm đìa nước mắt, tay run lẩy bẩy; anh ta rút trong bọc ra nào là bánh mì
tròn, bánh quy, chuỗi hạt cườm và đủ thứ quà cáp khác mà vứt tung ra nhà.
Thằng bé Kuxka dạo ấy nó khoảng ba tuổi thì bò bên cạnh, nhặt lấy bánh
quy mà nhai, còn Masenka thì đứng gần lò sưởi, mặt tái nhợt, toàn thân run
rẩy, lắp bắp nói: “Tôi không phải là vợ anh, tôi không muốn sống với anh” -
và nói lắm câu lảm nhảm khác nữa. Tôi quỳ xuống bên chân Vaxia và nói:
“Tôi với cô ấy có tội với anh, anh Vaxili Mắcximứts ạ, mong anh hãy vì đức
Chúa mà tha tội cho!” Sau đó tôi đứng dậy và nói với Masenka những lời
như thế này: “Chị Maria Xêmiônốpna ạ, bây giờ thì chị phải rửa chân cho
anh Vaxili Mắcximứts và phải ăn súp loãng và chị hãy làm một người vợ
ngoan ngoãn của anh ấy, hãy cầu Chúa sao cho anh ấy, một người giàu lòng
vị tha, sẽ thứ tội cho tôi”. Như có vị thiên thần nào đã răn bảo cho tôi, tôi
bảo cho cô ta nghe, tôi nói xúc động đến mức chính tôi cũng phải rưng rưng
nước mắt. Thế rồi chừng hai ngày sau, Vaxia sang nhà tôi. Anh ta nói: “Tôi
tha lỗi cho anh đấy, anh Mátvây ạ, cả anh cả cô ấy, thôi thì chuyện cũng đã
thế rồi. Cô ấy làm vợ lính, chuyện đàn bà trẻ xa chồng, kể cũng khó mà giữ
mình cho vẹn toàn. Cô ấy không phải là người đầu tiên, cũng chẳng phải là
người cuối cùng mắc tội như thế. Chỉ có điều là bây giờ tôi xin anh cứ làm
như là giữa anh với cô ấy chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, anh đừng gặp
cô ấy nữa, còn tôi thì tôi sẽ chiều chuộng cô ấy mọi thứ, sao cho cô ấy lại
yêu tôi như xưa”. Anh ta đưa tay cho tôi bắt, uống trà rồi vui vẻ ra về. Phần
tôi, tôi nghĩ thật là may mắn, tôi thấy nhẹ cả người, thế là mọi chuyện đều
ổn thỏa cả. Nhưng khi Vaxia vừa ra khỏi sân thì Masenka bước vào. Thật là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.