TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 352

hai mắt với mũi ra, cô ta cứ nhìn chăm chăm lên trần nhà. Tôi lên tiếng:
“Chào chị Maria Xêmiônốpna!” Cô ta lặng thinh. Còn Vaxia thì ngồi ở
buồng bên cạnh, hai tay ôm lấy đầu mếu máo khóc mà nói: “Tôi thật tàn ác
quá! Tôi làm hại đời tôi rồi. Ôi, trời ơi, giết quách tôi đi cho xong!” Tôi
ngồi chừng nửa giờ bên cạnh Masenka và thuyết đạo lý cho cô ta nghe. Tôi
dọa cho cô ta sợ. Tôi nói rằng những con chiên ngoan đạo sau khi chết, sẽ
được lên thiên đường, còn cô thì phải vào hỏa ngục cùng với những kẻ lầm
đường lạc lối... Đừng có mà cứng đầu cứng cổ với chồng nữa, quỳ xuống
chân Vaxia mà chịu tội đi. Còn cô ta thì chẳng hé răng nói một lời, cũng
không hề chớp mắt nữa, cứ như là tôi nói với cái cột không bằng. Ngày
hôm sau, Vaxia mắc bệnh đại khái như là bị đi tả thì phải, đến khoảng chập
tối thì chết. Mọi người chôn cất anh ta tử tế. Masenka không ra nghĩa địa,
cô không muốn phơi cái mặt ô nhục đầy vết bầm thâm tím trước mắt mọi
người. Ít ngày sau dân phố đồn đại với nhau rằng Vaxia không phải tự nhiên
chết, mà là do Masenka chủ tâm giết. Chuyện lên đến quan trên. Người ta
đào xác Vaxia lên, mổ bụng ra và tìm thấy trong ruột có thạch tín. Chuyện
thế là hai năm rõ mười; cảnh sát đến bắt Masenka, dẫn luôn cả cậu bé
Kuxka vô tội. Tống giam vào nhà tù. Cô ta cứ làm quá lắm thì trời phạt cho
thôi... Khoảng tám tháng sau thì tòa xử. Tôi còn nhớ cô ta ngồi trên một
chiếc ghế băng nhỏ, trùm khăn vuông trắng, mặc áo choàng xám, thân hình
gầy gò nhợt nhạt, đôi mắt sắc, trông cô ta thật tội. Phía sau là một người
lính cầm súng đứng. Cô ta không nhận tội. Tại phiên tòa có một người nói
rằng cô ta đã bỏ thuốc độc cho chồng, một số người khác thì chứng minh
rằng anh chồng vì khổ não quá mà tự tử đấy thôi. Tôi có làm nhân chứng
cho vụ án ấy. Khi người ta hỏi tôi, tôi nói hết mọi điều theo lương tâm của
tôi. Tôi nói rằng lỗi là ở cô ta. Phải nói thẳng ra là cô ta không yêu chồng,
lại bướng bỉnh nữa... Các quan tòa luận tội suốt từ sáng cho tới khuya mới
đi đến quyết định như thế này: đày cô ta đi Xibiri làm khổ sai mười ba năm.
Sau khi có quyết định như thế rồi, Masenka còn ở lại nhà tù thành phố tới
chừng ba tháng nữa. Vì lòng nhân đạo tôi có đến thăm cô ta, đem trà, đường
cho cô ta. Còn cô ta thì mỗi lần trông thấy tôi, là cả người run bắn lên, hai
tay khoa khoa, mồm lắp bắp nói: “Anh đi ra đi! Đi ra đi!” Và ôm chặt lấy
Kuxka vào lòng như sợ tôi cướp lấy mất thằng bé. Tôi nói rằng đấy, cô sa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.