TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 355

nhà ai sủa vang lên. Mátvây Xápvíts làu bàu nói gì trong cơn mơ rồi trở
mình sang phía khác.

Đêm về khuya, khi cả lão Điuđia, bà Aphanaxiépna và người gác cổng đều
đã ngủ. Xôphia đi ra ngoài cổng và ngồi lên chiếc ghế dài. Chị ta thấy khó
thở, vì khóc nhiều nên đầu nhức nhối. Đường phố trước mặt dài rộng quá,
phía bên phải có dễ đến hai vécxta, bên trái cũng rộng chừng ấy, còn chiều
dài như trải ra vô tận. Trăng không còn chiếu xuống sân nữa, giờ đã khuất
sau nhà thờ. Một bên đường phố chan hòa ánh trăng, một bên tối sẫm vì sấp
bóng; những bóng cây dương, bóng bộng hét ngả dài trên đường phố, còn
bóng nhà thờ, đen kịt và đáng sợ thì che kín một khoảng rộng bao gồm cả
cổng ra vào và một nửa nhà lão Điuđia. Chung quanh im ắng, không một
bóng người. Từ phía cuối đường phố thỉnh thoảng có tiếng nhạc rất nhỏ đưa
lại: chắc đó là Aliôska đang chơi đàn dương cầm.

Trong bóng tối gần bờ giậu nhà thờ có ai đang đi, cũng khó nhìn rõ được đó
là người hay là một con bò, hay là, có lẽ chẳng có ai cả mà chỉ là một con
chim nào đấy rất to đang xào xạc trên hàng cây. Nhưng rồi có một bóng
người bước ra khỏi chỗ tối, nói một câu gì bằng giọng đàn ông, sau đó thì
khuất hẳn sau ngõ bên cạnh nhà thờ. Một lát sau chừng khoảng bốn mét lại
thoáng hiện lên một bóng người nữa; người này đi thẳng từ nhà thờ về phía
cổng, và sau khi nhìn thấy Xôphia ngồi trên ghế dài thì dừng lại.

- Varvara đấy phải không? - Xôphia hỏi.

- Ừ, thì em đấy đã sao.

Người đó là Varvara. Cô đứng yên một phút, sau đó bước lại ghế dài rồi
ngồi lên.

- Cô vừa đi đâu đấy? - Xôphia hỏi.

Varvara không trả lời gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.