TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 364

không cần gì cả! Không cần gì hết! Này anh bạn trẻ, lão không phải là nông
dân bần hàn đâu nhé, lão không thô bạo đâu, mà là con của người từ, hồi tự
do ở Kurxkơ đi ra ngoài lúc nào cũng đóng bộ đường hoàng, thế mà bây giờ
tự mình đẩy mình đến chỗ cùng cực như thế này, có thể nằm lăn ra đất ngủ,
có thể bứt cỏ vào miệng nhai cơ đấy. Thế mà lão cũng chỉ cầu cho ai cũng
được sống như lão. Lão chẳng cần gì hết, lão chẳng sợ ai hết, lão tự mình
hiểu rằng, trên đời này không có người nào giàu có hơn, tự do hơn lão. Khi
người ta mới đưa lão từ Nga đến đây, ngay từ ngày đầu tiên, lão đã tâm tâm
niệm niệm rằng: mình chẳng cần một cái gì hết. Ma quỷ nó cứ xui lão nghĩ
đến vợ con, gia đình, nghĩ đến cuộc sống tự do, nhưng lão nói với ma quỷ
rằng: lão không cần gì sất. Lão cứ một mình làm theo ý muốn của mình, thế
rồi cậu thấy đấy, lão sống rất thoải mái, chẳng phải than vãn điều gì. Nếu ai
mà nhân nhượng ma quỷ, dù chỉ một lần nghe lời nó xui khiến, thì kẻ đó thế
nào cũng lụn bại, không gì cứu vớt được: cứ như là bị lún xuống đầm lầy
ngập đến tận đỉnh đầu rồi không thể nào chui lên được nữa. Không phải chỉ
cánh nông phu khờ khạo như cậu mới lụn bại đâu, mà cả những người có
học, dòng dõi quyền quý cũng bỏ phí một đời. Cách đây chừng 15 năm
người ta đưa từ Nga đến đây một nhà quý tộc. Chẳng biết ông ta không chịu
chia những gì cho anh em, rồi làm di chúc giả. Mọi người nói rằng ông ta
cũng là con nhà hầu tước, bá tước hay có thể cũng chỉ là viên chức nhà
nước thôi - ai mà biết được. Ông ta đến đây rồi thì việc đầu tiên là mua một
ngôi nhà và một ít ruộng ở làng Mukhortinxkoê. Ông ta nói: “Tôi muốn
sống bằng sức lao động của mình, bằng mồ hôi của mình, vì bây giờ tôi
không còn là nhà quý tộc nữa, tôi chỉ là một người bị đày đến đây mà sinh
sống”. Ừ thì đành phải thế, lão nói với ông ta rằng, cầu trời phù hộ cho ông,
ông làm chuyện ấy cũng tốt thôi. Dạo ấy ông ta còn trẻ trung, tất bật suốt
ngày, tham công tiếc việc; ông ta tự tay mình cắt cỏ, có khi lại còn đánh cá,
cưỡi ngựa đi xa ngoài sáu mươi cây số. Chỉ có một điều bất hạnh là: ngay
trong năm đầu tiên, ông ta đã thường xuyên đi đến trạm bưu chính ở
Gưrinô. Nhiều lần, ông ta đứng trên phà của tôi, thở dài nói: “Chậc, ông
Xêmiôn này, không hiểu sao lâu quá rồi mà vẫn chưa thấy gia đình gửi tiền
cho tôi!” Lão nói với ông ta: ông Vaxili Xerghêíts ạ, cần tiền mà làm gì. Có
tiền phỏng có ích gì? Ông quẳng hết chuyện cũ đi, quên hết đi, cứ coi như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.