TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 365

chẳng có gì cả, coi như đó chỉ là giấc mơ thôi, rồi bắt đầu sống cách khác
đi. Đừng nghe lời ma quỷ nó xui - ma quỷ nó không xui làm được việc gì
tốt lành đâu, nó chỉ dúi đầu mình vào thòng lọng treo cổ thôi. Bây giờ thì
ông muốn có tiền, ít lúc nữa, ông cứ thử chờ xem, ông lại muốn có cái khác,
rồi sau đấy lại muốn nữa, muốn nữa. Nếu ông muốn tìm hạnh phúc cho
mình thì điều trước tiên là đừng cầu mong cái gì hết. Đúng thế đấy... Nếu
mà số phận giày vò cả tôi và ông cay đắng đến thế, thì chẳng cần phải xin
xỏ gì số phận rủ lòng thương, chẳng việc gì phải quỳ gối trước nó, mà cần
phải coi thường nó, giễu cợt nó. Nếu không thế thì chính nó sẽ cười cợt lại
mình cho xem. Đấy, lão đã nói với ông ta như vậy... Hai năm sau, lão chở
ông ta sang bờ bên này, ông ta xoa xoa tay cười ra vẻ khoái chí lắm. Ông ta
nói: “Tôi đến Gưrinô đón vợ đây. Cô ta thương tôi mà đến với tôi đấy. Cô ta
thật xinh đẹp và phúc hậu”. Ông ta sung sướng đến nghẹn thở. Thế rồi qua
một ngày sau thì trở lại đây cùng với vợ. Vợ ông ta còn trẻ lắm, rất đẹp, đầu
đội mũ, tay bế một đứa bé gái. Hành lý mang theo đủ mọi thứ. Còn ông
Vaxili Xerghêíts thì cứ lăng xăng chạy quanh cô vợ, ngắm nghía cô ta, xuýt
xoa tấm tắc khen mãi. Ông ta cứ luôn miệng nói: “Này, anh bạn Xêmiôn,
thế ra ở cái xứ Xibiri này, người ta vẫn sống đường hoàng đấy chứ!” Lão thì
nghĩ rằng, rồi xem có mừng thế được mãi không. Từ dạo ấy cứ tính từng
tuần một, ông ta lại đi Gưrinô xem đã có tiền gửi từ Nga tới chưa. Tiền thì
cần phải tiêu nhiều. Ông ta nói: “Vì tôi mà cô ta phải chôn vùi sắc đẹp và
tuổi trẻ của mình ở cái xứ Xibiri này, chia sẻ cùng tôi số phận cay đắng, vì
thế mà tôi cần phải làm cho cô ta thỏa mãn mọi điều...” Để làm vui lòng vợ,
ông ta bắt quen với các viên chức nhà nước, với đủ loại người mạt hạng. Và
tất nhiên là phải bỏ tiền ra cho cả cái bọn người ấy đánh chén, rồi lại còn
phải chơi dương cầm và nuôi chó bông trên đivăng nữa, - tất cả chỉ cốt cho
cô vợ khỏi mòn mỏi vì buồn bã... Nói tóm lại là đủ thứ chiều chuộng xa xỉ.
Nhưng rồi cô vợ cũng chẳng ở đây lâu với ông ta. Đây đâu phải là chỗ để cô
ta ở? Chung quanh là đồng không mông quạnh, là sông nước, không có một
thứ rau cỏ, hoa quả gì cả, người thì rặt những loại nát rượu, vô học, chẳng
có ai mà giao du, mà cô ta thì quen được chiều chuộng, lại là dân thủ đô...
Thế tất phải là buồn chán thôi. Hơn nữa chồng cô ta chẳng phải là quý tộc
nữa mà là dân đi đày - đối với cô ta điều ấy chẳng vinh dự gì. Lão còn nhớ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.