TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 377

- Không đến nỗi nào... - Ivan Pêtơrơvíts khẽ nói.

Một vị khách vừa nghe vừa lơ đãng nghe đến một nơi nào xa, thật xa, đáp
lại rất khẽ:

- Vâng... đúng thế...

Một giờ, rồi hai giờ trôi qua. Từ công viên thành phố gần đây vọng lại tiếng
dàn nhạc và dàn đồng ca. Khi Vêra Iôxipốpna gấp cuốn vở của mình lại thì

mọi người im lặng chừng năm phút và lắng nghe bài “Lusinnuska”

[85]

dàn đồng ca đang hát. Bài hát này đã nói tới những gì không có trong tiểu
thuyết vừa đọc, những gì tồn tại trong cuộc đời.

- Bà đã cho đăng những tác phẩm của mình trên tạp chí rồi chứ? - bác sĩ
Xtarxép hỏi Vêra Iôxipốpna.

- Không anh ạ, - bà trả lời, - tôi chẳng in ở đâu cả. Viết ra rồi cho vào tủ cất
đi thôi. Cho in làm gì hở anh? - bà giải thích. - Chúng tôi đủ tiền tiêu rồi
mà.

Và không hiểu vì sao mọi người đều thở dài.

- Bây giờ đến lượt con chơi bản đàn nào đi Kôchích, - Ivan Pêtơrơvíts nói
với con gái.

Người ta mở nắp đàn, giở bản nhạc để sẵn trên giá. Êkatêrina Ivanốpna ngồi
xuống, hai tay gõ mạnh xuống phím đàn; sau đó nàng lại đập mạnh xuống
phím đàn lần nữa, lần nữa, rồi lần nữa; ngực và vai nàng rung rung, nàng cố
sức gõ đi gõ lại vào một chỗ tưởng chừng như sẽ chỉ ngừng gõ khi phím
đàn bên trong bị đứt. Cả phòng khách vang rền tiếng đàn; sàn nhà, trần, bàn
ghế dường như rung lên... Êkatêrina Ivanốpna chơi một đoạn nhạc khó, hấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.