TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 378

dẫn người nghe chính là ở mức độ khó biểu diễn của nó tuy vừa dài vừa
đơn điệu. Xtarxép vừa nghe vừa tưởng tượng ra cảnh nhiều hòn đá từ trên
núi cao không ngừng theo nhau ào ào lăn xuống và anh chỉ muốn những
hòn đá đó lập tức không lăn được nữa. Cũng vào lúc ấy, anh cảm thấy rất
thích Êkatêrina Ivanốpna mặt ửng đỏ vì căng thẳng, trông khỏe khoắn, đầy
sinh khí, món tóc xoăn lòa xòa xuống trán. Sau cả mùa đông sống ở
Đialigiơ bên cạnh những bệnh nhân và nông dân, thì bây giờ ngồi trong
phòng khách, nhìn cô gái trẻ, kiều diễm và chắc là trong trắng này chơi bản
đàn ồn ào, chẳng lấy gì làm du dương nhưng vẫn có vẻ cao siêu, - điều đó
đối với Xtarxép quả là thú vị, quả là mới mẻ...

- Kôchích, hôm nay con chơi hay hơn hẳn mọi ngày, - Ivan Pêtơrơvíts rưng
rưng nước mắt nói khi con gái kết thúc bản nhạc và đứng lên. - Ông Đênix

hãy chết đi, về sau ông không thể chơi hay hơn hôm nay được đâu

[86]

...

Mọi người xúm quanh nàng chúc mừng, biểu lộ sự kinh ngạc, cam đoan
rằng lâu lắm rồi họ chưa được nghe bản nhạc nào như thế; nàng im lặng
nghe, khẽ mỉm cười, toàn thân nàng lộ rõ vẻ hân hoan của người vừa ghi
một chiến công.

- Tuyệt diệu! Tuyệt vời!

- Tuyệt thật! - Xtarxép cũng nói khi bị cuốn vào không khí say mê chung
quanh. - Chị học nhạc ở đâu thế? - anh hỏi Êkatêrina Ivanốpna. - Ở nhạc
viện à?

- Không, tôi đang sửa soạn thi vào nhạc viện, tôi chỉ học ở đây thôi, học bà
Daplốpxkaia.

- Chị học xong trường trung học ở đây rồi chứ?

- Không đâu! - bà Vêra Iôxipốpna trả lời thay cho con. - Chúng tôi mời thầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.