TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 380

Anh còn ghé vào một quán ăn uống ít bia, sau đó đi bộ về nhà mình ở
Đialigiơ. Dọc đường, anh vừa đi vừa hát nghêu ngao:

Giọng nói của em với anh vừa dịu dàng vừa mệt mỏi

[87]

...

Đi hơn mười vécxta rồi, mà khi lên giường nằm ngủ, anh vẫn không hề cảm
thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại anh có cảm tưởng rằng mình có thể sẵn
sàng đi thêm một quãng đường dài gấp đôi thế.

“Không đến nỗi nào...” - anh nhớ lại khi đã bắt đầu buồn ngủ, rồi chợt cười
thành tiếng.

II.

XTARXÉP CỨ ĐỊNH đến nhà Turkin chơi, nhưng công việc ở bệnh viện
bận đến nỗi anh không biết đi vào lúc nào. Thế là hơn một năm nữa trôi qua
anh sống đơn độc, cặm cụi làm việc; nhưng rồi có lần anh nhận được một
bức thư với phong bì màu xanh từ thành phố gửi tới...

Từ lâu, Vêra Iôxipốpna đã bị bệnh đau đầu, thời gian gần đây khi ngày nào
Kôchích cũng dọa đi lên nhạc viện học thì những cơn đau có phần hay lặp
lại hơn. Các bác sĩ trong thành phố đều đã đến nhà Turkin và bây giờ đến
lượt cả bác sĩ ở Đialigiơ. Vêra Iôxipốpna viết cho anh một lá thư lời lẽ đầy
xúc động, yêu cầu anh lên thăm và chữa bệnh cho bà. Xtarxép đã đến và từ
sau lần đó anh thường đến nhà Turkin luôn luôn... Quả thật là anh cũng đã
chữa được ít nhiều cho Vêra Iôxipốpna, và bà đã nói với khách khứa rằng
Xtarxép là một bác sĩ tài giỏi khác thường. Nhưng anh đã đến thăm gia đình
Turkin không phải chỉ vì chứng bệnh đau đầu của bà chủ nữa...

Vào ngày nghỉ, Êkatêrina Ivanốpna đã kết thúc những bài tập dương cầm
dài lê thê đầy mệt nhọc. Mọi người ngồi rất lâu trong phòng ăn và uống trà,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.