TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 381

còn Ivan Pêtơrơvíts thì lại kể những chuyện buồn cười. Bỗng có tiếng
chuông gọi cửa; chủ nhà phải đi ra phía cửa ra vào để đón một vị khách nào
đó; Xtarxép lợi dụng phút lộn xộn đó thì thầm nói với Êkatêrina Ivanốpna,
giọng đầy xúc động:

- Tôi van cô, đừng làm tôi phải khổ nữa, đi ra vườn với tôi một lát đi!

Nàng nhún vai tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu anh cần gì ở nàng, nhưng rồi
nàng vẫn đứng dậy và bước ra ngoài.

- Ngày nào cô cũng ngồi chơi đàn dương cầm ba bốn giờ, - Xtarxép vừa đi
theo sau nàng vừa nói, - sau đó cô lại ngồi bên cạnh mẹ, nên tôi chẳng có
lúc nào nói chuyện được với cô cả. Cho tôi được gần bên cô dù chỉ 15 phút,
tôi van cô.

Mùa thu đang dần đến, khu vườn cây cổ thụ vắng vẻ, buồn buồn, những
chiếc lá khô màu sẫm nằm trên con đường giữa hai hàng cây. Hoàng hôn đã
buông xuống.

- Tôi không được gặp cô cả một tuần rồi, - Xtarxép nói tiếp, - nếu cô biết
được rằng đó là một đau khổ như thế nào với tôi! Cô ngồi xuống đây đi. Cô
nghe tôi nói nhé.

Hai người đều thích ngồi ở một chiếc ghế đặt dưới tán cây phong lâu năm
xòe rộng. Và bây giờ họ lại ngồi chỗ đó.

- Anh cần gì kia? - Êkatêrina Ivanốpna hỏi với giọng khô khan như đang
bàn chuyện công việc.

- Tôi không được nhìn cô cả một tuần lễ, tôi không được nghe cô nói suốt
một thời gian lâu như vậy. Tôi thèm được nghe giọng nói của cô. Cô hãy
nói đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.