TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 382

Vẻ tươi mát của nàng, cặp mắt và đôi má ngây thơ đã làm anh ngây ngất
say mê. Đến chiếc áo nàng mặc anh cũng cảm thấy có cái gì hết sức dịu
dàng xúc động, vừa giản dị vừa kiều diễm thơ ngây. Cũng lúc ấy, mặc dù
trông nàng còn thơ trẻ, anh cảm thấy nàng rất thông minh, so với lứa tuổi
mình thì nàng hiểu biết rất nhiều. Anh có thể nói đủ thứ chuyện với nàng,
về văn học, về nghệ thuật, về mọi việc, có thể than phiền với nàng về cuộc
đời, về người này người nọ, tuy đôi lần khi anh đang nói chuyện nghiêm
trang thì nàng bất chợt cười phá lên không đúng chỗ hay chạy luôn vào nhà.
Giống như các cô gái khác ở thành phố X., nàng đọc rất nhiều (nói chung
thì ở X. người ta rất ít đọc sách; tại thư viện địa phương, người ta vẫn
thường nói rằng nếu không có các thiếu nữ và các chàng Do Thái trẻ tuổi thì
đến phải đóng cửa thư viện); điều này làm Xtarxép rất thích, lần nào anh
cũng xúc động hỏi nàng xem mấy ngày vừa qua nàng đã đọc sách gì và anh
say sưa nghe nàng kể lại những gì nàng đã đọc.

- Tuần vừa rồi cô đọc gì vậy, khi chúng ta không gặp nhau? - anh hỏi. - Cô
nói đi.

- Tôi đọc Pixemxki

[88]

.

- Cụ thể là cuốn nào?

- Cuốn “Một nghìn người”, - Kôchích trả lời. - À mà người ta gọi Pixemxki
buồn cười lắm cơ: Alếchxây Phêôphilắctứts!

- Cô đi đâu vậy? - Xtarxép hoảng hốt nói, khi thấy nàng vụt đứng dậy và đi
về phía nhà. - tôi cần nói chuyện với cô, tôi cần nói hết mọi điều... Xin cô
dừng lại đây dù chỉ năm phút nữa thôi! Tôi van cô!

Nàng dừng lại như muốn nói điều gì, sau đó vụng về dúi vào tay anh một
mảnh giấy rồi chạy vào nhà, tiếp đó lại ngồi xuống chơi đàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.