TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 379

về nhà dạy; đi học ở trường, các anh thấy đấy, có thể bị những ảnh hưởng
xấu; chừng nào con gái còn đang lớn thì nhất thiết và phải chịu ảnh hưởng
của một mình người mẹ thôi.

- Mặc dù vậy, con sẽ lên học ở nhạc viện, - Êkatêrina Ivanốpna nói.

- Không đâu, Kôchích ạ, con phải thương mẹ chứ. Kôchích không bao giờ
làm cho bố mẹ nó buồn phải không?

- Không, con sẽ đi! Con phải đi! - Êkatêrina Ivanốpna nói, vừa có vẻ đùa
vừa có vẻ nhõng nhẽo, chân giậm xuống sàn nhà.

Đến lúc ăn tối, Ivan Pêtơrơvíts mới có dịp trổ tài. Đôi mắt sáng lên như
cười giễu, ông lần lượt kể các chuyện tiếu lâm, chơi chữ, ra những câu đố
vui rồi tự mình giải đáp; lúc nào ông cũng nói bằng thứ ngôn ngữ độc đáo,
lập dị, hình thành qua vô số lần chơi chữ và rõ ràng là từ lâu đã trở thành
thói quen của ông.

Nhưng thế vẫn chưa hết. Khi các vị khách, vừa thỏa mãn vừa no nê, đang
đứng đông đúc ngoài hành lang để lấy bành tô và can của mình thì thằng ở
Páplusa - hay như ở đây vẫn thường gọi là Pava - một đứa bé chừng mười
bốn tuổi, tóc cắt ngắn, đôi má phúng phính cứ chạy lăng xăng quanh bọn
họ.

- Nào, Pava, biểu diễn thử xem nào! - Ivan Pêtơrơvíts nói với thằng bé.

Pava đứng nghiêm lại, tay giơ cao và kêu lên bằng một giọng bi thảm:

- Hỡi cô gái bất hạnh, hãy chết đi cho rồi.

Và mọi người cười phá lên.

“Buồn cười thật”, - Xtarxép nghĩ thầm khi đi ra khỏi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.