TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 385

hàng rào, tay cầm mũ, vừa đợi chờ vừa nghĩ rằng nơi đây, dưới lớp đất sâu,
đã chôn vùi bao nhiêu các bà, các cô, những người lúc sinh thời đã thật là
đẹp xinh, kiều diễm, những người đã từng yêu, từng dịu dàng, say đắm
trong đêm. Thế rồi tạo hóa thật khéo trêu tức con người, thật đáng tiếc phải
nhận ra điều đó. Xtarxép nghĩ vậy, và cùng lúc ấy anh muốn gào lên rằng
anh đang khao khát, đang chờ đón tình yêu dù bất kể thế nào; trước mắt anh
không phải là những phiến đá hoa cương trắng toát nữa mà là những thân
hình đẹp lồ lộ, anh thấy những bóng người đang xấu hổ nấp trong tán cây
sẫm tối, anh cảm thấy hơi thở ấm áp, và tâm trạng dày vò ấy mỗi lúc một
thêm nặng nề...

Mặt trăng bỗng khuất sau mây, tất cả chung quanh tối sẫm hệt như tấm màn
đã hạ. Một lúc sau Xtarxép mới tìm được cổng ra, trời tối quá, như trong
đêm mùa thu, sau đó anh còn phải đi quẩn quanh chừng một giờ rưỡi nữa để
tìm đến ngõ hẻm, nơi anh cho xe ngựa đỗ lại.

- Ta mệt quá, đứng không vững nữa, - anh nói với Pantêlâymôn.Ngồi lên
xe, ngả người thoải mái, anh nghĩ: “Ồ, kể ra cũng không nên phát phì!”

III.

TỐI HÔM SAU anh đến nhà Turkin để ngỏ lời cầu hôn. Nhưng chuyện đó
xem ra không thích hợp lắm vì lúc ấy một người thợ uốn tóc đang sửa mái
tóc cho Êkaterina Ivanốpna trong phòng của nàng. Nàng đang sửa soạn đi
dự vũ hội.

Anh đành phải ngồi rất lâu trong phòng ăn và uống trà. Thấy khách có vẻ
chán chường, ưu tư, Ivan Pêtơrơvíts rút trong túi áo gilê một mảnh giấy rồi
đọc to bức thư nghe rất buồn cười của một quản gia người Đức, bức thư nói

rằng trong trang ấp các khóa cửa đều bị hỏng, tức tường bị đ

[90]

.

“Của hồi môn họ cho cô ấy chắc cũng khá đấy”, - Xtarxép vừa nghĩ vừa lơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.