TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 389

anh làm là giật chiếc cà vạt cứng ra khỏi cổ áo và hít thở một hơi dài. Anh
cảm thấy hơi ngượng ngùng, lòng tự ái của anh bị xúc phạm, anh không
ngờ lại bị từ chối như vậy, không thể tin được rằng tất cả ước mơ, khổ đau
và hi vọng của anh lại dẫn anh đến một kết cục ngu xuẩn như vậy, hệt như
trong một vở kịch nhỏ trên sân khấu nghiệp dư. Anh thấy thương cho tình
cảm của mình, tình yêu của mình, thương đến mức tưởng như có thể òa lên
khóc hay lấy hết sức mà cầm ô đập vào cái lưng to bè bè của lão
Pantêlâymôn.

Ba ngày liền anh không làm được việc gì, không ăn, không ngủ, nhưng đến
khi nghe nói rằng Êkatêrina Ivanốpna đã lên Maxcơva để thi vào nhạc viện
thì anh thấy yên lòng trở lại và lại bắt đầu sống như xưa.

Sau này thỉnh thoảng mỗi khi chợt nhớ lại lúc thơ thẩn trong nghĩa địa hay
lúc đi khắp thành phố để kiếm một cái áo đuôi tôm, Xtarxép uể oải vươn
mình và nói:

- Thế mà cũng lắm điều phiền toái!

IV.

BỐN NĂM TRÔI QUA. Ở thành phố, Xtarxép đã khám bệnh cho nhiều
người. Sáng sáng anh vội vã tiếp bệnh nhân ở Đialigiơ, sau đó anh đi tới các
bệnh nhân trên thành phố, không phải bằng xe song mã mà bằng xe tam mã
có chuông rung và đến khuya mới về lại nhà. Người anh béo ra, phát phì
lên, không còn thích đi bộ vì bị khó thở. Cả Pantêlâymôn cũng phát phì, lão
càng to ngang ra thì lại càng thở dài thườn thượt hơn và than vãn cho số
phận cay đắng của mình: lão phát khổ phát sở lên vì suốt ngày phải đánh xe
đi!

Xtarxép đến nhiều nhà khác nhau, gặp đủ hạng người, nhưng anh chẳng gần
gũi với ai cả. Đám người phàm tục mà anh tiếp xúc chỉ làm anh khó chịu
qua những câu chuyện của họ, qua lối nghĩ về cuộc sống hay chỉ vì hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.