TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 391

phải chữa bệnh đau đầu. Hè nào Êkatêrina Ivanốpna cũng về thăm bố mẹ,
nhưng anh không có dịp nào gặp nàng.

Thế rồi bốn năm đã trôi qua. Vào một buổi sáng im lặng, ấm áp, người ta
đem đến bệnh viện cho anh một bức thư. Vêra Iôxipốpna viết cho Đơmitơri
Iônứts rằng bà ta rất nhớ anh, mong anh thế nào cũng ghé thăm làm khuây
khỏa nỗi khổ của bà rồi nói thêm hôm nay là ngày sinh nhật của bà. Phía
dưới thấy dòng chữ đề thêm: “Tôi cũng tán thành lời yêu cầu của mẹ. K.”.

Xtarxép nghĩ ngợi một lát rồi buổi tối lên xe đi đến nhà Turkin.

- A, xin chào anh! - Ivan Pêtơrơvíts đón anh, nheo mắt cười. - Xin chào
anh.

Vêra Iôxipốpna già đi nhiều, tóc bạc trắng. Bà bắt tay Xtarxép, thở dài đầy
kiểu cách rồi nói:

- Bác sĩ chẳng ngó ngàng gì đến tôi cả, chẳng chịu đến nhà tôi, với anh tôi
đã quá già rồi mà. Nhưng đấy anh xem, có người khác trẻ hơn tôi đã về đấy,
nó chắc sẽ may mắn hơn tôi.

Còn Kôchích thì sao? Cô gầy đi, nước da nhợt nhạt, trông đẹp hơn, thon thả
cân đối hơn. Nhưng đó không phải là Kôchích năm xưa nữa mà chỉ là
Êkatêrina Ivanốpna; không còn đâu vẻ tươi mát, ngây thơ năm nào nữa.
Trong ánh mắt, trong từng cử chỉ chứa đựng một điều gì mới mẻ - e ngại và
như có lỗi, hệt như ở đây, trong nhà của gia đình Turkin nàng cảm thấy
mình là người xa lạ.

- Bao xuân qua đông lại rồi anh nhỉ! - nàng vừa nói vừa đưa tay ra cho
Xtarxép, có thể thấy rõ rằng tim nàng đang đập hồi hộp; nàng chăm chăm
nhìn anh với vẻ hiếu kỳ rồi nói tiếp - Anh béo ra nhiều quá. Anh rám nắng
và trông oai vệ lắm, nhưng nói chung là anh cũng ít thay đổi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.