TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 393

định gửi thư cho anh, định tự mình đến Đialigiơ thăm anh, tôi đã quyết định
đi rồi thì liền đó tôi lại phân vân không biết bây giờ anh đối với tôi thế nào,
nên lại thôi. Hôm nay tôi hết sức xúc động đợi anh đến. Chúng ta vào vườn
dạo chơi đi.

Họ vào vườn và ngồi xuống chiếc ghế dưới cây phong già như bốn năm về
trước. Trời rất tối.

- Độ này anh sống thế nào? - Êkatêrina Ivanốpna hỏi.

- Không đến nỗi nào, sống thế nào xong thôi, - Xtarxép đáp.

Và anh không thể nghĩ thêm điều gì để nói. Cả hai cùng im lặng.

- Tôi thì hồi hộp, - Êkatêrina Ivanốpna nói, lòng bàn tay che lên mặt, - mà
anh thì dửng dưng như không. Về đến nhà, tôi cảm thấy thật là nhẹ nhõm,
tôi sung sướng được gặp lại mọi người, và vẫn còn bàng hoàng mãi không
thôi. Biết bao nhiêu là kỷ niệm. Tôi tưởng rằng chúng ta sẽ nói chuyện với
nhau không phút giây nào ngừng đến sáng.

Lúc này anh mới nhìn kỹ gương mặt nàng với đôi mắt sáng; ở đây, trong
bóng tối, nàng trông trẻ hơn lúc ngồi trong phòng, thậm chí, dường như vẻ
thơ ngây ngày xưa lại trở lại với nàng. Và quả thực là nàng cũng đã nhìn
anh với vẻ hiếu kỳ hệt như cố thấy rõ và nhận biết con người trước đây đã
yêu nàng nồng nàn đến thế, dịu dàng và bất hạnh đến thế; ánh mắt nàng lộ
rõ lòng biết ơn với tình yêu của anh. Anh nhớ lại những gì đã xảy ra, nhớ
tới từng chi tiết nhỏ, anh nhớ đã lang thang trong nghĩa địa thế nào, đã mệt
mỏi trở về nhà khi gần sáng. Bất giác anh cảm thấy buồn buồn, tiếc thương
cho quá khứ. Lòng anh chợt thấy chút gì ấm áp.

- Cô còn nhớ lần tôi đưa cô đến câu lạc bộ không? - anh nói. - Hôm ấy trời
mưa và rất tối...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.