TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 394

Anh thấy lòng mình dịu lại, anh muốn nói, muốn than vãn với nàng về cuộc
sống...

- Ồ! - anh thở dài và nói. - Cô hỏi tôi sống thế nào ư. Chúng ta sống ra sao
nào? Chẳng ra sao cả. Chúng ta già đi, béo ra, ngày một đổ đốn. Hết sáng
rồi lại đêm, một ngày lại qua, mà cuộc sống thì vẫn trôi đi tẻ nhạt, không để
lại một ấn tượng nào, không một ý nghĩ nào... Ban ngày thì kiếm ăn, tối thì
lại đến câu lạc bộ, tụ tập với bọn người đánh bài, nghiện rượu, những kẻ tôi
không thể nào chịu nổi. Có gì là tốt đẹp đâu?

- Nhưng anh còn có việc làm, còn có mục đích cao thượng trong cuộc sống.
Trước đây anh hay nói về nhà thương của mình lắm cơ mà. Còn tôi dạo ấy
thật là lạ lùng, tôi tưởng tượng ra mình là một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại.
Bây giờ thì các cô gái đều chơi đàn dương cầm, tôi cũng chơi đàn như mọi
người và tôi cũng chẳng có điều gì đặc biệt hơn người. Tôi chơi đàn cũng
như mẹ tôi viết văn vậy thôi. Tất nhiên là dạo ấy tôi đã không hiểu anh,
nhưng sau này, khi ở Maxcơva, tôi nghĩ nhiều về anh. Tôi chỉ nghĩ đến anh.
Thật là hạnh phúc được làm một bác sĩ giúp đỡ những người đau khổ,
phụng sự nhân dân. Thật là hạnh phúc! - Êkatêrina Ivanốpna say sưa nhắc
lại. - Ở Maxcơva, khi nghĩ đến anh, tôi đã hình dung ra anh là một người lý
tưởng, đầy cao thượng...

Xtarxép chợt nghĩ đến những tờ giấy bạc mà tối tối anh vẫn thích thú lôi ra
từ các thứ túi, và cảm giác ấm áp trong lòng anh vụt tắt.

Anh đứng dậy đi về phía nhà. Nàng khoác tay anh.

- Anh là người tốt đẹp nhất mà tôi đã được biết trong cuộc đời, -nàng nói
tiếp. - Chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau, phải thế không anh? Anh hứa
với tôi đi. Tôi không phải là nghệ sĩ dương cầm, về phần mình tôi không
lầm lẫn thế nữa và sẽ không bao giờ chơi đàn, nói tới âm nhạc khi có mặt
anh nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.