TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 392

Đến bây giờ anh vẫn thấy thích nàng, rất thích nữa là đằng khác, nhưng
trong con người nàng còn thiếu một chút gì hay thừa một cái gì đó, tự anh
không thể nói được rành rẽ đó là điều gì; có cái gì đấy ngăn cản anh xúc
động như trước kia. Anh không thích vẻ nhợt nhạt của nàng, không thích
cách nói mới, nụ cười uể oải, giọng nói; lát sau, anh cũng cảm thấy không
ưa bộ xiêm áo nàng mặc, chiếc ghế bành nàng ngồi, không thích cái gì đó
trong quá khứ, khi mà suýt nữa thì anh đã lấy được nàng. Anh nhớ lại tình
yêu của mình, nhớ lại những ước mơ và hy vọng từng xúc động lòng anh
bốn năm về trước, và anh cảm thấy lúng túng.

Mọi người uống trà, ăn bánh ngọt. Sau đó bà Vêra Iôxipốpna lại đọc tiểu
thuyết của mình; bà ta đọc lên những điều chẳng bao giờ có trong cuộc đời,
còn Xtarxép thì ngồi nghe, đưa mắt nhìn mái đầu bạc trắng khá đẹp của bà
và chờ xem lúc nào thì bà thôi đọc.

“Kẻ bất tài, - anh nghĩ, - không phải là người không biết viết truyện mà là
người viết xong truyện rồi lại không biết giấu nó”.

- Không đến nỗi nào, - Ivan Pêtơrơvíts nói.

Sau đó Êkatêrina Ivanốpna chơi đàn dương cầm hồi lâu, tiếng đàn nghe ầm
ĩ; và khi nàng kết thúc, mọi người lại cảm ơn, bày tỏ với nàng sự thán phục
hồi lâu.

“Cũng may mà dạo ấy mình không lấy cô ta”, - Xtarxép nghĩ thầm.

Nàng nhìn anh với vẻ như chờ đợi anh mời nàng đi vào vườn chơi, nhưng
anh lặng thinh.

- Nào, chúng ta nói chuyện với nhau đi chứ, - nàng vừa tiến gần lại chỗ anh,
vừa nói - Anh sống thế nào? Anh có chuyện gì mới không? Suốt thời gian
qua, lúc nào tôi cũng nghĩ tới anh, - nàng nói tiếp, giọng xúc động, - tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.