TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 397

Anh rất nhiều việc, nhưng vẫn không từ bỏ chức bác sĩ ăn lương; lòng tham
thúc giục anh vừa muốn làm cả hai việc, ở cả hai nơi. Ở Đialigiơ và trên
thành phố, dân chúng chỉ đơn giản gọi anh ta là Iônứts: “Iônứts đi đâu
đấy?” hoặc: “Có nên mời Iônứts đến họp Hội đồng giám định y khoa
không?”

Chắc vì mỡ đầy lên ở họng nên giọng nói của anh cũng thay đổi, trở nên the
thé, chói tai. Tính tình cũng thay đổi: khó tính và hay cáu gắt. Khi tiếp bệnh
nhân, anh thường cáu kỉnh, nôn nóng đập đập gậy xuống sàn nhà và quát
lên bằng cái giọng chát chúa của mình:

- Xin trả lời vào câu hỏi cho. Đừng huyên thuyên nữa!

Anh ở một mình, sống buồn tẻ, không quan tâm đến điều gì cả.

Trong suốt cả thời gian ở Đialigiơ, tình yêu đối với Kôchích đã là niềm vui
duy nhất và chắc là niềm vui cuối cùng của anh. Tối tối, anh đánh bài ở câu
lạc bộ, sau đó ngồi ăn một mình bên chiếc bàn to tướng. Dọn thức ăn cho
anh là Ivan, người hầu bàn cao tuổi và lành nghề nhất. Người ta đem rượu
nho lafit No.17 cho anh. Và tất cả mọi người, từ chủ câu lạc bộ cho đến
đám hầu bàn, đầu bếp, đều biết anh thích gì, không ưa cái gì. Họ đều cố sức
làm vừa lòng anh, nếu không anh lại bất thần nổi cáu và sẽ lại đập gậy
xuống sàn.

Khi đang ăn tối, cũng có lúc anh quay sang nói góp vào câu chuyện của
mấy người ngồi cạnh:

- Các anh nói gì vậy? Nói đến ai thế?

Cũng có khi nghe mấy người ngồi bàn bên cạnh nói về gia đình Turkin thì
anh cất tiếng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.