TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 403

lão Aphanaxi lại cắt cổ hắn, sợ kẻ trộm chui vào nhà, sau đó suốt đêm hắn
nằm mơ toàn những điều khủng khiếp; và buổi sáng khi cùng đi đến trường
với tôi, mặt hắn tái nhợt, rầu rĩ. Có thể thấy rõ rằng cái trường học đông đúc
mà hắn đang bước tới kia thật là đáng sợ, trái ngược với cả con người hắn,
và việc đi cạnh tôi đối với kẻ bản tính vốn cô độc như hắn quả là nặng nề.

- Độ này các lớp học ồn quá, - hắn nói như để tìm nguyên nhân cho tâm
trạng nặng nề của hắn. - Thật chẳng ra làm sao nữa.

Thế mà vị giáo viên dạy tiếng Hy Lạp, người mang bao ấy, anh biết không,
suýt nữa thì đã lấy vợ đấy.

Ivan Ivanứts liếc nhanh vào nhà kho và nói:

- Nói đùa đấy chứ!

- Không đâu, suýt nữa hắn lấy vợ đấy, thế mới lạ chứ. Dạo ấy người ta bổ
đến trường tôi một thầy giáo mới dạy lịch sử và địa lý, tên là Kovalenkô,
Mikhain Xápvíts, người xứ Ucraina. Anh ta không đến một mình mà với
chị là Varenka. Anh ta còn trẻ, cao lớn, nước da bánh mật, đôi tay to tướng,
trông mặt cũng có thể đoán rằng anh ta có giọng trầm, và quả thật anh ta nói
giọng ồm ồm như phát ra từ thùng gỗ. Varenka thì không còn trẻ nữa, tuổi
chừng ba mươi, người cũng cao to, dáng thẳng, lông mày đen, má hồng -
nói tóm lại không ra vẻ một cô gái mà như một thứ mứt trái cây, tính tình
nhí nhảnh, hay nói, hay cười, hay hát những bản tình ca xứ Ucraina. Hơi
một tý là cười phá lên ha-ha-ha! Tôi còn nhớ lần làm quen kỹ càng đầu tiên
với chị em nhà Kovalenkô là trong buổi tiệc mừng sinh nhật ông hiệu
trưởng. Giữa đám giáo viên mặt mày nghiêm nghị, nặng nề, buồn tẻ, những
người đến dự lễ sinh nhật cũng chỉ vì nghĩa vụ, tôi bỗng thấy nữ thần
Aphrôđita tái sinh từ bọt sóng: Varenka đi lại, tay chống nạnh, cười, hát,

nhún nhảy liên hồi... Chị ta say sưa hát bài “Gió cuốn

[94]

, tiếp đó hát một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.