TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 408

chia nhau tước vị, bốc mùi chua loét như trong bốt đồn culít. Không đâu các
ông ơi, tôi cố sống với các ông ít năm nữa rồi cũng đến bỏ về làng tôi thôi,
tôi sẽ đi bắt tôm, và dạy người Ucraina học.

Cũng có khi anh ta cười sằng sặc, cười đến chảy nước mắt, rồi lúc thì cất
giọng ồm ồm, lúc thì the thé giọng mũi hỏi tôi, tay khoa lên:

- Hắn đến ngồi nhà tôi mần chi? Hắn cần chi nạ? Cứ ngồi mà giương mắt ra
thế!

Thậm chí anh ta chỉ còn đặt tên cho Bêlikốp là “kẻ phú hào hoặc là kẻ sống

bám vào người khác

[97]

. Cũng dễ hiểu vì sao chúng tôi cũng tránh nói với

anh ta rằng chị Varenka của anh ta sắp sửa lấy “con nhện” ấy. Có lần khi bà
vợ ông hiệu trưởng nói xa nói gần với anh ta rằng kể cũng tốt nếu vun vén
cho chị anh ta đi lấy một người đứng đắn, ai cũng vì nể như Bêlikốp thì anh
ta nhăn mặt và càu nhàu:

- Chẳng phải việc của tôi. Chị ấy có đi lấy rắn rết đi nữa tôi cũng mặc, tôi
không ưa xen vào việc riêng của người khác.

Bây giờ anh hẵng nghe chuyện gì xảy ra tiếp nhé. Có một cậu ngỗ nghịch
nào đó đã vẽ một bức tranh châm biếm: Bêlikốp đang đi, chân xỏ trong giày
mưa, quần túm ống, tay cầm ô, tay khoác tay Varenka; bên dưới bức tranh
là dòng chữ “Một người si tình”. Anh biết không, đường nét vẽ thật là sắc
sảo, độc địa. Người vẽ chắc không phải chỉ làm việc một buổi tối vì tất cả
giáo viên ở hai trường nam nữ, giáo viên chủng viện, các viên chức đều
nhận được mỗi người một bản. Cả Bêlikốp cũng nhận được. Bức tranh
châm biếm đã gây cho hắn một ấn tượng nặng nề.

Chúng tôi cùng ra khỏi nhà, - đó là vào ngày mùng một tháng Năm, một
ngày chủ nhật, tất cả giáo viên và học sinh chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.