TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 410

trời mùa hạ, rồi lần mò đến nhà Kôvalenkô. Varenka đi vắng, hắn chỉ gặp
người em.

- Xin mời ông ngồi xuống cho, - Kôvalenkô lạnh lùng nói, đôi lông mày
nhíu lại, anh vừa nghỉ ngơi sau bữa ăn trưa muộn màng, nét mặt còn đang
ngái ngủ, trong người đang rất bực bội.

Bêlikốp ngồi yên, chẳng nói chẳng rằng chừng độ mười phút rồi lên tiếng:

- Tôi tìm đến anh để giãi bày tâm sự. Tôi rất buồn bực anh ạ. Có một tên vô
lại nào đó đã vẽ châm biếm tôi và một người gần gũi với cả hai chúng ta.
Tôi thấy có nghĩa vụ phải nói quả quyết với anh rằng tôi chẳng hề có liên
quan gì tới một chuyện như thế... Tôi chẳng hề làm điều gì sơ suất đáng để
cho mọi người giễu cợt như vậy, lúc nào tôi cũng xử sự như một người tử
tế, đứng đắn.

Kôvalenkô ngồi lầm lầm và im lặng. Chờ một lát, Bêlikốp lại nói tiếp với
giọng buồn rầu nhỏ nhẹ:

- Còn một điều nữa tôi cũng muốn nói với anh. Tôi thì vào nghề đã lâu, còn
anh thì mới bắt đầu đi làm, nên với tư cách là bạn đồng nghiệp đi trước, tôi
thấy có nghĩa vụ phải nhắc nhở anh đôi điều. Anh đã đi xe đạp và cái trò
giải trí ấy hoàn toàn không hợp với tư thế của một nhà giáo dục thiếu niên.

- Vì sao vậy? - Kôvalenkô hỏi lại bằng giọng trầm trầm.

- Chẳng lẽ điều này lại còn cần phải giải thích nữa sao? Chẳng lẽ đó lại là
điều khó hiểu ư? Nếu thầy giáo đi xe đạp thì học sinh sẽ làm gì? Lũ trẻ chỉ
còn thiếu nước là đi đầu xuống đất thôi. Vả lại nếu không có chỉ thị nào cho
phép thì ta không được làm. Hôm qua tôi sợ phát kinh lên đấy! Khi tôi nhìn
thấy chị của anh, mắt tôi hoa lên. Đàn bà con gái mà đi xe đạp thì quả là
chuyện kinh khủng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.