TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 75

ngoài cuộc; mà không bao giờ tác động đến được những người có hạnh
phúc hoặc không có hạnh phúc, vì vậy mà biểu hiện cao nhất của niềm hạnh
phúc hay nỗi đau thường là sự im lặng; những đôi trai gái yêu nhau hiểu
nhau nhiều hơn khi im lặng, và điếu văn thống thiết, lâm ly đọc bên một
người chết chỉ làm xúc động những người không thân thích, còn đối với bà
quả phụ và những đứa con của người chết thì lời điếu ấy thật lạnh lùng và
vô nghĩa.

Kirilốp đứng yên và im lặng. Khi Abôghin nói thêm mấy câu về sứ mệnh
cao cả của người thầy thuốc, về đức hi sinh, v.v. thì bác sĩ hỏi một câu,
giọng cau có:

- Đi có xa không?

- Đâu khoảng gần mười ba, mười bốn vécxta. Cỗ ngựa kéo xe của tôi rất
tuyệt, bác sĩ ạ! Xin cam đoan với ông rằng tôi sẽ chở ông đến đấy và quay
về đây trong vòng một tiếng. Chỉ một tiếng thôi!

Câu nói cuối cùng tác động đến bác sĩ mạnh hơn là những lời triết lý về
lòng nhân đạo, về sứ mệnh của người thầy thuốc. Ông nghĩ một lúc rồi vừa
thở dài vừa nói:

- Được rồi, ta đi thôi!

Ông nhanh nhẹn quay đi, bước những bước chắc chắn về phía buồng làm
việc của mình và một lát sau ông quay lại trong bộ áo veston dài. Abôghin
mừng rỡ, tất bật đi bên cạnh Kirilốp, đôi giày khẽ chạm vào nhau; ông ta
giúp bác sĩ mặc áo bành tô rồi cùng bác sĩ bước ra khỏi nhà.

Ngoài sân cũng tối, nhưng còn đỡ tối hơn trong hành lang. Trong bóng tối
chập choạng đã hiện ra rõ dáng người bác sĩ cao cao, gù gù, bộ râu nhỏ dài
với cái mũi khoằm khoằm. Abôghin thì ngoài bộ mặt trắng bệch bây giờ
còn có thể thấy cái đầu to và chiếc mũ sinh viên bé nhỏ chỉ vừa đủ che phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.