TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 76

đỉnh đầu. Chiếc khăn quàng cổ chỉ lộ ra trăng trắng phía trước ngực, còn
phía sau thì bị mái tóc để dài che khuất.

- Ông hãy tin rằng, tôi có đủ khả năng để đánh giá được đức hy sinh cao
thượng của ông, - Abôghin vừa đỡ bác sĩ lên xe vừa lẩm bẩm. - Xe chúng ta
sẽ lao đi vun vút. Này, Luka thân mến, cố đánh xe cho càng nhanh càng tốt!
Cho đi thôi!

Người xà ích cho xe đi nhanh. Thoạt tiên xe đi qua những ngôi nhà xấu xí
xây bên sân bệnh viện, màn đêm bao phủ khắp nơi, duy chỉ có ở phía sân
trong, từ khung cửa sổ nhà ai có ánh đèn sáng lọt qua chiếc vườn có rào bao
quanh, còn ba khung cửa sổ ở tầng trên dãy nhà bệnh viện thì trông còn
ngột ngạt hơn cả trời đêm. Sau đó chiếc xe đi vào khoảng tối dày đặc; ở đấy
thoang thoảng thấy mùi nấm ẩm ướt và tiếng lá cây xào xạc; những con quạ
bị tiếng động bánh xe đánh thức dậy, nhốn nháo trong tán lá và kêu lên
những tiếng kêu đầy âu lo, buồn thảm, dường như chúng biết rằng con trai
bác sĩ vừa mới chết còn vợ Abôghin thì ốm nặng. Rồi tiếp đến những bóng
cây mọc cách xa nhau thấp thoáng, những bụi cây loang loáng một mặt hồ
phẳng lì trên đó còn in những hình bóng gì đen sẫm đang yên ngủ, và chiếc
xe chạy qua một vùng đất rộng bằng phẳng. Tiếng quạ kêu nghe đã nhỏ đi,
vọng lại rất xa từ phía xa và ít lúc sau thì mất hẳn.

Hầu như suốt dọc đường đi Kirilốp và Abôghin đều im lặng. Chỉ có một lần
Abôghin thở dài và làu bàu nói:

- Thật là một trạng thái tinh thần đau khổ! Chưa bao giờ ta thấy yêu những
người thân như khi ta cảm thấy có thể sắp phải mất họ.

Khi xe đi chầm chậm qua sông, Kirilôp bỗng giật mình, hệt như tiếng oàm
oạp nước sông làm ông sợ hãi, rồi quay người sang phía Abôghin.

- Này, ông nghe đây, ông cho tôi quay về đi, - Kirilốp nói, giọng rầu rĩ. -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.