TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 79

Abôghin dẫn bác sĩ qua hành lang vào căn phòng lớn, nơi đặt chiếc đàn
dương cầm mờ mờ hiện trong bóng tối và trên trần treo một chùm đèn phủ
vải trắng; từ đây hai người bước sang một gian phòng khách nhỏ rất đẹp,
ấm cúng, chìm trong một thứ ánh sáng mờ mờ hồng hồng rất dịu.

- Mời bác sĩ ngồi đây một lát, - Abôghin nói, - còn tôi... chốc nữa tôi ra. Tôi
đi xem qua, báo trước cho người nhà biết.

Kirilốp ngồi lại một mình. Căn phòng khách sang trọng, ánh mờ dễ chịu và
bản thân sự xuất hiện mang tính chất phiêu lưu ký của ông trong ngôi nhà
xa lạ, không quen thuộc này hình như không gây xúc động nào đối với ông.
Ông ngồi trong chiếc ghế bành và ngắm nhìn bàn tay mình bỏng rộp vì
phênôn. Ông chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua chiếc chao đèn màu đỏ, chiếc
hộp đàn viôlôngsen, và liếc nhìn về phía có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, ông
thấy hình nộm một con sói, trông cũng đường bệ và no nê như chính
Abôghin.

Chung quanh yên lặng... Ở một nơi nào bên căn phòng gần đây có tiếng ai
kêu to “ạ!”, tiếng cửa kính chắc là cửa tủ mở lạch cạch, và sau đó tất cả lại
chìm vào im lặng. Chờ chừng năm phút, Kirilốp thôi không ngắm tay mình
nữa và ngẩng đầu nhìn về phía cửa nơi Abôghin đã qua đấy đi ra.

Trên ngưỡng cửa ấy Abôghin xuất hiện, nhưng không còn giống như lúc đi
khỏi đây. Vẻ tinh tế lịch thiệp, vẻ no đủ hoàn toàn biến mất, khuôn mặt, đôi
tay, dáng đứng của ông đều bị dị dạng méo mó đi vì lộ rõ một cảm giác ghê
tởm không hẳn là kinh hãi, không hẳn là một nỗi đau đớn. Cái mũi, đôi môi,
bộ ria mép, mọi đường nét ông ta đều động đậy và hình như đều cố bứt ra
khỏi mặt, còn cặp mắt thì dường như đang cười vì đau đớn...

Abôghin nặng nề bước những bước dài vào giữa phòng khách, cúi mình
xuống, miệng rên rỉ, hai tay nắm lại rung rung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.