TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 91

ngắn mặc ngoài ấy như tỏ ra một vẻ gì uể oải thoải mái nhàn nhã, và khoan
hòa. Có lẽ vì Ôgơnép có cảm tình với Vêrơska nên trong từng cái cúc áo,
từng nếp áo của cô, anh có thể thấy một cái gì đầm ấm, dư dật, thơ ngây,
một cái gì thật tốt đẹp, thật nên thơ, chính những cái không có ở những
người phụ nữ giả dối, lạnh lùng, thiếu xúc cảm về cái đẹp.

Vêrơska có một thân hình cân đối, một dáng nhìn nghiêng rất xinh và
những món tóc quăn quăn tuyệt đẹp. Đối với Ôgơnép, một người trong đời
biết không nhiều phụ nữ, thì Vêrơska thật là một cô gái đẹp.

- Tôi đi đây! - anh nói, chia tay với cô gần bên cổng. - Đừng nghĩ xấu về
tôi! Cảm ơn cô vì tất cả những gì tốt đẹp cô đã đem đến cho tôi!

Cũng vẫn bằng cái giọng trầm bổng như học trò chủng viện mà lúc nãy anh
đã nói với ông già, cũng vẫn những cái nhún vai và nhấp nháy đôi mắt,
Ôgơnép cảm ơn Vêrơska về lòng mến khách, thái độ dịu dàng, niềm nở của
cô.

- Thư nào gửi cho mẹ, tôi cũng đều có nhắc đến cô, - anh nói. - Nếu ai cũng
như cô và ông cụ nhà đây thì cuộc sống trên thế giới này không phải là cuộc
sống bình thường nữa mà là một ngày hội. Gia đình cô thật hoàn toàn
những người tuyệt diệu! Thật giản dị, chân tình, nhiệt thành.

- Bây giờ anh đi đâu? - Vêrơska hỏi.

- Bây giờ tôi đi về chỗ mẹ tôi ở Ôriôn, ở lại đấy khoảng hai tuần rồi trở về
Pêtérburg làm việc.

- Rồi sau đó?

- Sau đó ư? Sẽ làm việc suốt cả mùa đông, đến mùa xuân lại về một huyện
nào đó thu thập tài liệu. Thôi nhé, chúc cô hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi...
đừng nghĩ xấu về tôi. Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.