TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 92

Ôgơnép cúi xuống và hôn tay Vêrơska. Sau đó, trong lòng xúc động lặng lẽ,
anh đưa tay sửa chiếc áo khoác ngoài đang mặc, đổi cách cầm gói sách cho
thuận, im lặng một lát rồi nói:

- Sương xuống nhiều quá nhỉ!

- Vâng. Anh không để quên cái gì lại chứ?

- Cái gì kia? Có lẽ là không quên gì...

Ôgơnép đứng im mấy giây không nói, sau đó anh vụng về quay người lại
phía cổng rồi đi ra khỏi vườn.

- Khoan đã, tôi sẽ tiễn anh đến cánh rừng nhà, - Vêrơska vừa nói vừa bước
theo anh.

Hai người cùng đi trên đường. Bây giờ những tán cây không còn che mắt
nữa, và có thể nhìn thấy bầu trời cao rộng. Cảnh vật chung quanh phủ một
lớp sương trắng trong suốt như ẩn sau một tấm khăn voan, cái đẹp của thiên
nhiên qua tấm khăn voan này trông thật vui mắt; những đám sương dày
hơn, trắng hơn quẩn quanh bên những đống rơm, bụi cây hoặc đang tha
thẩn bay qua mặt đường, sà xuống mặt đất như không muốn che khuất
những khoảng trời xa. Qua làn khói sương mờ, cả con đường dẫn đến cánh
rừng hiện ra với những con mương màu sẫm chạy dọc hai bên, những bụi
cây mọc trên bờ mương ngăn không cho những đám sương bay qua. Cách
cổng vườn chừng nửa vécxta, cánh rừng của nhà Kudnétxốp nổi lên thành
một vệt dài đen sẫm.

“Cô ta đi cùng với mình làm gì? Vì thế thì mình lại phải tiễn cô quay trở
lại!” - Ôgơnép nghĩ vậy, nhưng rồi liếc nhìn gương mặt Vêrơska, anh mỉm
cười dịu dàng và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.