TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 95

Marơpha - bà Marơpha đã tặng cho mỗi người khách thăm một túi nhỏ hạt
cườm; anh nhớ lại những lần tranh cãi sôi nổi vô tận, đặc kiểu Nga, khi mà
những người tranh luận vung tay đấm mạnh xuống bàn, không hiểu nhau,
ngắt lời nhau, chẳng hề để ý rằng tự mình mâu thuẫn với mình trong từng
câu, luôn luôn thay đổi đề tài tranh luận, và cuối cùng sau hai ba tiếng đồng
hồ cãi vã, bèn cười xòa mà nói với nhau:

- Có họa là quỷ mới biết được vì lý do gì mà chúng ta đã cãi nhau! Thật là
đầu voi đuôi chuột!

- Cô có còn nhớ lần tôi với cô và ông bác sĩ cùng cưỡi ngựa đi Sextôvô
không? - Ôgơnép nói với Vêrơska khi cùng với cô đi đến cánh rừng. - Lần
ấy chúng ta gặp một tay ngây dại. Tôi cho hắn ta đồng năm kôpếch, hắn làm
dấu ba lần rồi ném đồng năm kôpếch tôi cho vào ruộng lúa mạch đen. Trời,
tôi mang theo nhiều ấn tượng quá, đến nỗi nếu có thể cô đặc chúng lại thì
tôi đã được một thỏi vàng mười! Tôi không hiểu tại sao những người thông
minh và giàu xúc cảm lại cứ chen chúc nhau ở các thủ đô mà không đi tới
đây? Lẽ nào ở đại lộ Népxki và trong những ngôi nhà ẩm thấp đồ sộ lại
thênh thang hơn, nhiều chân lý hơn ở đây? Cứ thực bụng mà nói thì những
căn buồng trọ chỗ tôi ở suốt từ tầng trên xuống tầng dưới đều có những họa
sĩ, nhà khoa học, nhà báo ở thuê, nhưng căn buồng ấy bao giờ cũng là một
thứ định kiến đối với tôi.

Cách rừng khoảng hai mươi bước, có một chiếc cầu nhỏ bốn góc có cột trụ
ngang qua đường: chiếc cầu ấy bao giờ cũng là một nơi dừng chân cho gia
đình Kudnétxốp và khách khứa trong những lần dạo chơi buổi tối. Từ chỗ
ấy những ai muốn nghe rừng vọng lại tiếng mình đều có thể nghe được, và
có thể trông thấy rõ con đường biến dần đi trong khoảng rừng đen sẫm.

- Thôi, cầu đây rồi! - Ôgơnép nói. - Đến đây thì cô trở lại được rồi...

Vêrơska dừng lại, thở vào thật sâu rồi thở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.