TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 96

- Ta ngồi xuống đây một lúc đi, - Vêrơska vừa nói vừa ngồi xuống một trụ
cầu. - Trước khi ra đi, lúc chia tay, thường thường người ta vẫn ngồi lại với
nhau ít phút.

Ôgơnép để gói sách của mình bên cạnh Vêrơska, ngồi xuống đó và tiếp tục
nói. Vêrơska khó nhọc thở vì vừa đi bộ một quãng xa, cô không nhìn
Ôgơnép, mà đưa mắt về một phía khác, cho nên anh cũng không nhìn thấy
mặt cô.

- Nếu bất ngờ sau mười năm nữa chúng ta gặp nhau, - anh nói. - Lúc đó
chúng ta sẽ là những người thế nào? Cô lúc ấy sẽ là người mẹ đáng kính của
một gia đình, còn tôi là tác giả của một tuyển tập thống kê đáng trọng nào
đấy mà không cần cho ai cả, dày cộp như bốn chục nghìn tập khác. Chúng
ta gặp nhau và sẽ cùng nhớ lại ngày xưa... Còn bây giờ thì chúng ta đang
cảm thấy hiện tại, hiện tại đang chứa đầy trong ta và làm ta xúc động,
nhưng đến lúc ấy, khi gặp lại, chúng ta sẽ không còn nhớ ngày, tháng, thậm
chí không nhớ đến cả năm chúng ta gặp nhau lần cuối, trên chiếc cầu nhỏ bé
này sẽ thay đổi nhiều... Cô có nghe không, cô sẽ thay đổi nhiều chứ?

Vêrơska rùng mình và quay mặt lại phía anh.

- Cái gì cơ? - cô hỏi.

- Tôi vừa hỏi cô rằng...

- Xin lỗi anh, tôi không nghe rõ anh vừa nói những gì.

Đến lúc ấy Ôgơnép mới nhận ra nét mới lạ nơi Vêrơska. Gương mặt cô tái
nhợt, cô thở gấp, hơi thở run run của cô truyền đi khắp cánh tay, hiện rõ trên
đôi môi, mái tóc cô xòa ra trên trán nhiều hơn thường ngày... Hình như cô
tránh không nhìn thẳng vào mặt anh và, để che giấu niềm xúc động của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.