TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 98

- Thế này anh ạ... - Vêrơska bắt đầu nói, đầu hơi cúi thấp xuống, tay vân vê
mép khăn. - Anh có biết không, tôi muốn nói với anh một điều... như thế
này... Anh sẽ cảm thấy là lạ lùng và... ngu xuẩn, nhưng tôi, tôi... thì không
thể giấu được nữa.

Lời Vêrơska nói nghe không rõ, rồi bỗng bật thành tiếng khóc. Cô gái lấy
khăn che mặt, đầu cúi thấp xuống nữa, và nghẹn ngào khóc tiếp. Ôgơnép
hắng giọng lúng túng, vừa kinh ngạc vừa không biết phải nói gì, làm gì, anh
đưa mắt nhìn chung quanh mình một cách tuyệt vọng. Vì chưa từng quen
với tiếng khóc và nước mắt, chính anh cũng cảm thấy mình rưng rưng lệ.

- Sao lại thế? - anh lắp bắp nói, bối rối. - Cô Vêrơska, thế là làm sao?
Vêrơska thân yêu, cô... cô bị ốm ư? Hay là có ai xúc phạm tới cô? Cô hãy
nói đi, có thể rằng tôi... sẽ giúp được gì cho cô chăng...

Và khi anh định an ủi cô gái, nhẹ nhàng gỡ bàn tay che mặt cô ra, thì cô
mỉm cười qua nước mắt và nói:

- Tôi... tôi yêu anh!

Lời nói giản dị, bình thường ấy thốt lên bằng thứ ngôn ngữ giản dị của con
người, nhưng lại làm cho Ôgơnép cảm thấy hết sức bối rối, anh quay mặt đi
đứng thẳng dậy và, tiếp liền với cảm giác bối rối, anh bỗng thấy sợ hãi.

Tâm trạng buồn buồn, ấm áp, một chút đa cảm đến với anh lúc uống rượu
và chia tay bỗng biến mát, nhường chỗ cho một cảm giác bối rối khó chịu.
Một cái gì mới mẻ đảo lộn cả lòng anh, anh liếc nhìn Vêrơska; bây giờ, sau
khi tỏ tình với anh, cô không còn vẻ cao xa, không thể nào với tới được -
cái điều vẫn thường làm phong phú hơn cho người phụ nữ, đối với anh hình
như cô trở nên thấp hơn một chút, giản dị hơn, bình thường hơn.

“Thế này là thế nào? - anh sợ hãi nghĩ thầm. - Nhưng mà không biết tôi có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.