TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 137

“Thôi được, thưa ngài,” gã nói, “Cô Linda sai tôi đưa ngài cái này, nhưng
xin ngài hãy mở khi đã về đến nhà”.

“Vậy cô ấy biết tôi là ai sao ?” Tôi khao khát hỏi.

“Tôi cho là như vậy, thưa ngài. Khi nghe thấy tiếng chuông cô ấy gọi, tự tôi
phải lên ngay đấy. Rồi cô ấy bảo: “Anh sẽ thấy một quý ông ở đâu đó trong
vườn. Đưa cho ông ta tờ giấy này; và xin ông ta ra về ngay cho. Ông ta
không được đọc thư ở đây”.

“Có đám đông nào ngoài kia không ?” “Đi cả rồi ạ, thưa ngài. Chúc ngài
ngủ ngon.”

Tôi chạy về con đường Quảng Trường Hamilton, gọi một chiếc xe ngựa.
Mười phút sau tôi đã ở trong phòng làm việc của mình. Tay run rẩy tôi mở
lá thư. Nó không nằm trong phong bì mà chỉ được gập làm ba và gấp góc
lại. Tôi mở ra đọc.

Park Lane, 714, thứ sáu.

“Ngài Porcharlester thân mến”…

Tôi ngừng đọc. Nàng cho rằng buổi trình diễn vừa xong là của anh ta ư ?
Ngay lập tức, một câu hỏi quan trọng hơn loé lên, là tôi có quyền đọc lá thư
không phải gửi cho mình không. Sự tò mò và tình yêu đã thắng thế. Lá thư
tiếp tục như sau.

“Tôi thật tiếc rằng ông đã không thấy gì trong trí tưởng tượng của tôi về
bản Serenade của Schubert ngoài duyên cớ để nhạo báng. Có thể trí tưởng
tượng ấy là thái quá. Nhưng tôi đã không thổ lộ nó với ông nếu như không
tin rằng ông có đủ khả năng hiểu nó. Liệu ông có thấy chút gì hài lòng
không khi biết rằng ông đã cứu tôi hoàn toàn thoát khỏi cái bản Serenade
ấy, xin hãy tin rằng, tôi sẽ không bao giờ nghe lại bản nhạc ấy với một cảm
giác pha trộn kỳ quái giữa nỗi đau và sự bỡn cợt như thế này nữa. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.