TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 147

ấy: “Bạn thân mến”, khiến tôi hết sức bất bình. Phải nhìn ông ấy lúc đó thì
mới rõ - chỉnh tề, ngay ngắn, hào hiệp, tuổi đã tứ tuần nhưng vẫn sung sức
lắm, lại là một sĩ quan danh tiếng nữa ! Họ lấy nhau bốn năm nay rồi…chị
thân mến …”

Lần đầu tiên ngài Friđơman bé nhỏ được hân hạnh thấy mặt phu nhân Phôn
Rinlingen là ở đường phố trung tâm thành phố, nơi hầu như chỉ có toàn các
cửa hàng buôn bán, và cuộc chạm trán diễn ra vào buổi trưa, lúc ngài vừa đi
phát biểu ý kiến ở ngân hàng về.

Ngài dạo bước, bé nhỏ và trịnh trọng, bên cạnh viên thương gia lớn
Stêphens, một con người vóc dáng to lớn quá cỡ, vụng về, có bộ râu quai
nón tỉa hình vòng cung và cặp lông mày rậm khủng khiếp !

Cả hai đều đội mũ chóp cao và mở phanh áo khoác, vì trời rất ấm. Họ vừa
trò chuyện về chính trị vừa gõ nhịp đầu can xuống mặt đường, nhưng đến
khoảng giữa phố, viên thương gia Stêphens chợt bảo:

“Quỷ tha ma bắt tôi đi, nếu kia không phải là phu nhân Rinlingen.”

“Ồ, thật đúng lúc” ngài Friđơman nói, giọng cao và hơi chói, và ngóng ra
phía trước chờ đợi. “Nguyên là tôi vẫn chưa có dịp tường mặt bà ấy. Cỗ xe
màu vàng đây rồi !”.

Hôm nay, quả là phu nhân Phôn Rinlingen sử dụng cỗ xe màu vàng, và đích
thân điều khiển hai con ngựa thanh mảnh, còn gã hầu thì khoanh tay trước
ngực ngồi khểnh đằng sau. Phu nhân mặc chiếc áo khoác rộng, màu rất
sáng, và cả chiếc váy cũng màu sáng. Mái tóc màu nâu đỏ, chải cao, để lộ
tai và búi thành một búi dầy trễ xuống gáy, lộ ra dưới chiếc mũ rơm tròn,
nhỏ. Gương mặt trái xoan của phu nhân trắng ngà, và ở hai bên khoé cặp
mắt nâu, nằm chụm vào nhau rất khác thường, thấp thoáng ánh phớt xanh.
Trên cái mũi ngắn nhưng khá thanh tú có một vệt tàn nhang xinh xắn điểm
trang lợi thế cho khuôn mặt; còn miệng phu nhân có xinh hay không thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.