TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 148

khó mà biết, vì nàng cứ liên tục trề môi dưới ra, rồi lại bặm vào bằng cách
để nó trườn lên rồi lại trườn xuống môi trên.

Khi xe chạy tới, viên thương gia Stêphens chào hỏi hết sức kính cẩn, và
ngài Friđơman bé nhỏ cũng ngả mũ, đồng thời mở to mắt, chăm chú nhìn
phu nhân Phôn Rinlingen. Phu nhân hạ roi ngựa xuống, khẽ gật đầu đáp lại,
và vừa cho xe chầm chậm chạy qua, vừa đưa mắt nhìn sang trái, rồi sang
phải ngắm nhìn những ngôi nhà và cửa hàng ở hai bên đường phố.

Mấy bước sau, ông thương gia phát biểu:

“Bà ấy vừa đi chơi và bây giờ đánh xe về nhà”.

Ngài Friđơman bé nhỏ không trả lời, mà dán mắt xuống lòng đường trước
mặt.

Rồi ngài chợt day sang nhìn viên thương gia và hỏi:

“Ông nói sao ?” Và ông Stêphens nhắc lại nhận xét thâm thuý vừa rồi của
mình.

Ba ngày sau đó, Johanes Friđơman về nhà lúc mười hai giờ trưa sau khi đi
dạo như thường lệ. Bữa trưa thường được dọn vào lúc mười hai giờ rưỡi, và
ngài vừa định để nửa tiếng đồng hồ vào “văn phòng”, nằm ngay bên trái
cửa ra vào, thì cô hầu gái bước ra tiền sảnh thông báo:

“Thưa ông Friđơman, nhà có khách ạ !”

“Ở phòng tôi ư ?” Ngài hỏi.

“Không ạ, ở trên lầu, chỗ các bà”.

“Ai thế ? !”

“Ông bà đại tá Phôn Kinlingen.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.