TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 163

Từ lúc ngồi vào bàn, phu nhân Phôn Rinlingen chưa nói gì với ngài
Friđơman, lúc này, phu nhân khẽ nhoài người ra, bảo ngài:

“Mấy ngày vừa rồi, tôi đợi ông mãi mà chẳng thấy, cả cây vĩ cầm của ông
nữa”.

Ngài nhìn phu nhân như người mất hồn một lúc rồi mới đủ sức đáp lại. Phu
nhân mặc một bộ đồ mỏng màu sáng, để lộ chiếc cổ cao trắng ngần, và gài
một bông hồng trên mái tóc rực rỡ. Tối hôm đó, cặp má phu nhân phơn
phớt hồng, nhưng khóe mắt vẫn đọng chút sắc xanh như thường lệ.

Ngài Friđơman cúi gằm xuống nhìn chiếc đĩa ăn của mình và thốt ra tiếng
gì đó đại loại như câu trả lời, kế đó ngài phải đáp lại câu hỏi của bà vợ ông
giám đốc trường trung học, bà ta hỏi ngài có yêu Bêthôven không. Đúng
lúc ấy, ngài đại tá ngồi ở tít đầu bàn kia đưa mắt cho vợ, nâng ly và nói:

“Thưa các vị, tôi đề nghị ta dùng cà phê ở phòng khách, vả lại, tối nay
trong vườn chắc cũng không đến nỗi tồi, nếu vị nào muốn ra ngoài đó hít
thở một chút không khí, tôi sẵn lòng ủng hộ”.

Để phá tan phút im lặng chợt tới, đại uý Phôn Rinlingen ý tứ pha trò một
câu, khiến tất cả vừa vui vẻ phá lên cười vừa đứng dậy. Ngài Friđơman là
một trong những người cuối cùng rời khỏi phòng ăn cùng bà mệnh phụ,
ngài tháp tùng bà qua căn phòng kiểu Đức cổ, nơi mọi người đã bắt đầu hút
thuốc, dẫn bà đến phòng khách ấm cúng và mờ mờ tối rồi cáo từ.

Tối nay, ngài ăn mặc cực kỳ trau chuốt, áo khoác tuyệt mỹ, sơmi trắng
muốt, và đôi chân nhỏ, xinh xắn của ngài xỏ trong giầy da bóng loáng. Đôi
lúc có thể nhận thấy ngài đi tất lụa màu đỏ.

Ngài nhìn qua hành lang, thấy từng tốp khách khứa đã bắt đầu xuống cầu
thang, đi ra vườn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.