TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 164

Nhưng ngài châm một điếu xì gà và tới ngồi uống cà phê cạnh cửa căn
phòng kiểu Đức cổ, nơi mấy vị khách đang đứng túm tụm chuyện trò, và
đưa mắt nhìn sang phòng khách.

Ngay sau cửa, phía tay phải, một nhóm khách ngồi quanh chiếc bàn nhỏ,
trung tâm là chàng thanh niên đang sôi nổi diễn thuyết. Anh ta quả quyết
rằng, qua một điểm cho trước, có thể dựng được nhiều đường song song
với đường thẳng cho trước.

Bà luật sư Hagenstruêm kêu lên: “Không thể thế được !” và anh ta liền
chứng minh xác đáng đến mức tất cả đều làm như mình đã hiểu.

Nhưng ở cuối phòng khách, trên chiếc đi văng, đặt cạnh cây đèn chân thấp,
chao đỏ, Gerda Phôn Rinlingen đang ngồi nói chuyện với cô con gái trẻ
tuổi nhà Stêphens. Phu nhân hơi tựa người vào chiếc ghế bọc lụa vàng sau
lưng, chân bắt chéo lên nhau và chậm rãi hút thuốc, thở khói từ đằng mũi ra
và trề môi dưới ra. Cô Stêphens ngồi thẳng đuỗn và ngay đơ như khúc gỗ
trước mặt phu nhân và mỉm cười sợ sệt trả lời.

Không ai để ý đến ngài Friđơman bé nhỏ, và không ai nhận thấy cặp mắt
mở to của ngài đăm đắm hướng vào phu nhân Phôn Kinlingen. Ngài ngồi
trong tư thế buông lỏng, và nhìn phu nhân. Trong ánh mắt ngài không thấy
bóng dáng của niềm si mê, và hầu như không cả nỗi đau khổ, có chút gì đờ
đẫn và chết chóc náu trong đó, một sự hiến dâng kiệt quệ và nhu nhược.

Khoảng mười phút trôi qua như thế, bỗng phu nhân Phôn Kinlingen đứng
dậy, đi về phía ngài và dừng lại trước mắt ngài mà không buồn đưa mắt
nhìn, dường như phu nhân đã bí mật quan sát ngài suốt lúc vừa qua. Ngài
đứng dậy, ngước nhìn lên và nghe thấy tiếng phu nhân:

“Ông có muốn đi với tôi ra vườn không, ông Friđơman ?”

Ngài đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.