TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 167

Ngài Friđơman lắc đầu và môi ngài run lên.

“Không”, ngài nói, “đó chỉ là sự lừa dối và tự huyễn hoặc”.

“Nghĩa là ông đã từng tin rằng mình hạnh phúc ?” Phu nhân hỏi.

“Tôi đã cố gắng thử”, ngài nói, và phu nhân đáp:

“Thế thì thật dũng cảm”.

Một phút trôi qua. Chỉ có tiếng dế kêu và lá cây xào xạc rất khẽ sau lưng
họ.

“Tôi cũng hiểu biết đôi chút về nỗi bất hạnh”, phu nhân nói. “Những buổi
tối mùa hè bên bờ nước thế này hợp với chuyện đó nhất”.

Ngài Friđơman không trả lời, mà phác một cử chỉ yếu ớt về phía bờ sông
yên tĩnh phơi mình trong bóng đêm đằng kia.

“Tôi cũng mới ngồi bên đó”, ngài bảo.

“Hôm ông ở chỗ tôi về ư ?” Phu nhân hỏi.

Ngài chỉ còn biết gật đầu.

Nhưng sau đó, ngài bỗng run lên, bật khỏi chỗ ngồi, nấc nghẹn, thốt ra một
tiếng, một tiếng than, mà đồng thời có gì như sự giải thoát, và từ từ phủ
phục xuống đất trước mặt phu nhân. Ngài chạm tay mình vào bàn tay phu
nhân đang để cạnh ngài, trên mặt ghế, và trong lúc nắm chặt lấy bàn tay ấy,
rồi cầm nốt cả bàn tay kia, trong lúc con người bé nhỏ, dị dạng cùng cực ấy
co quắp, quỳ trước phu nhân, và rúc mặt vào lòng phu nhân, ngài lắp bắp,
hổn hển, không còn ra giọng người: “Bà đã biết rõ... Xin để tôi... Tôi không
thể chịu được nữa... Trời ơi... Trời ơi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.