TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 168

Phu nhân không ngăn ngài lại, cũng không cúi xuống ngài. Phu nhân ngồi
thẳng, hơi ngả người ra sau, và đôi mắt nhỏ nằm gần nhau, đôi mắt như
phản chiếu ánh nước lấp loáng của phu nhân căng ra, trân trân nhìn thẳng
qua đầu ngài, dõi vào khoảng xa xăm.

Và sau đó, phu nhân đột ngột cất lên một tiếng cười ngắn, kiêu hãnh, khinh
bỉ, đẩy ngài ra, giật tay mình khỏi những ngón tay nóng bỏng của ngài, túm
lấy cánh tay ngài, và quẳng ngài ngã sóng soài trên mặt đất, rồi đứng lên và
biến mất trên đường.

Ngài nằm đó, mặt vùi trong cỏ, ù đặc, thảng thốt và chốc chốc lại co giật
toàn thân. Ngài thu hết sức lực gượng dậy, bước hai bước, và lại chúi xuống
đất. Ngài gục xuống sát chân nước.

Thực ra, điều gì đang diễn biến trong con người ngài trước sự việc vừa qua
? Có lẽ đó chính là niềm uất hận đầy khoái trá mà ngài đã từng cảm thấy
lúc bị phu nhân nhục mạ bằng ánh mắt, và giờ đây, lại bị phu nhân đối xử
như một con chó, nằm bẹp dưới đất, thì nỗi uất hận ấy biến thành sự giận
dữ điên cuồng mà ngài buộc phải bày tỏ, dù chỉ là bày tỏ với chính mình...
Một cảm giác ghê tởm, có lẽ ghê tởm bản thân mình, khiến ngài ngập trong
nỗi khát kháo muốn tàn phá mình, muốn xé mình tan tành thành từng mảnh
, muốn vùi lấp mình…

Ngài lết tiếp về phía trước, nhổm nửa người lên rồi buông nó rơi xuống
nước. Ngài không cất đầu lên, cũng không động đậy cặp chân nằm trên bờ
nước.

Nghe tiếng nước động, những con dế bặt đi một lúc. Giờ đây, tiếng nỉ non
của chúng lại bắt đầu, khu vườn khe khẽ xào xạc, và có tiếng cười thanh
thanh xuyên qua đường cây dài vẳng tới.

HOÀNG HỮU KỲ dịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.