TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 187

- Thế nào cô cũng phải luôn luôn đến, - bà ta bảo, - để dọn dẹp, nấu nướng
mọi thứ cho tôi. Chỉ khi nào có mặt cô, - bà ta bảo, - thì tôi mới yên tâm
được. Tôi đã quen thuộc cô như người ruột thịt rồi.

Tất nhiên là tôi hết lòng cảm ơn. Tôi hứa hão đủ thứ, cúi gập lưng xuống
mà chào rồi ra đi. Và giờ đây ơn Chúa phù hộ, tôi bắt tay ngay vào việc.
Tôi mua ngay ngôi nhà đó, mở một quán rượu. Buôn bán phát tài kinh
khủng, cứ chiều đến tôi lại tính lời tính lãi: thường là ba chục với lại bốn
chục, có khi tất cả tới bốn mươi nhăm rúp trong két, - thế là tôi lại tính mở
thêm một cửa hàng tạp hoá nữa, nghĩa là để mà tiến lên từng bước một. Cô
em chồng thì từ lâu đã lấy một người làm việc canh gác cho cơ quan Hội
Hồng thập tự, anh ta rặt gọi tôi là mẹ đỡ đầu, đối với tôi rất thân tình, còn
tôi đối với anh ta thì những việc vẩn vơ tôi cũng tính thành công thành nợ
để mua sắm, để có quyền lợi, và mua đi bán lại.

Nhưng đúng lúc đó thì thằng Vania nó học xong. Tôi bèn đến bàn với
những con người khôn ngoan để hỏi ý kiến họ xem nên thu xếp cho nó làm
công việc gì.

- Cần gì phải tìm việc cho nó nữa, - họ bảo, - ngay ở nhà chị cũng thiếu gì
việc làm.

Điều đó quả cũng đúng. Tôi bèn cho nó đứng cửa hàng, còn tôi thì coi quán
rượu. Thế là guồng máy bắt đầu chạy. Và điều dễ hiểu là tôi quên bẵng
không còn nghĩ ngợi gì đến tất cả những câu chuyện dớ dẩn ấy nữa, mặc dù
rằng sau khi tôi ra đi thì cậu ta, cái cậu què quặt ấy mà, nói thật tình thì cậu
ta chỉ chui vào giường nằm. Cậu ta chẳng nói với ai nửa lời, mà cứ nằm đừ
như kẻ đã chết rồi, thậm chí quên bẵng cả chiếc đàn gió. Bỗng nhiên, chẳng
duyên cớ gì tự nhiên thấy “bà tướng” nghĩa là cái bà vú già ấy mà, bà ấy
đến nhà. (Mấy thằng nhỏ. gọi bà ấy là “bà tướng”).

Bà ấy ra mắt và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.