TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 205

Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy ? Vợ ông mắt sưng mọng, đỏ hoe. Cô kêu
váng đầu và suốt ngày không chịu ra khỏi phòng riêng.

- Chà, tuổi trẻ !... Tuổi trẻ ! - Ông giáo sư thở dài lắc đầu trên môi ông nở
một nụ cười buồn bã và thấu hiểu. - Chắc hai anh chị lại giận dỗi nhau chứ
gì ? Cơn giận thoáng qua ấy mà, rồi lại đâu vào đấy thôi…

Rồi cùng với thằng bé Nini ông lang thang trong nhà ngoài sân, buồn bã lo
lắng, thậm chí hơi bực bội tý chút, bởi vì... nói cho đúng ra, cô vợ ông cũng
như cậu Giacôminô lẽ ra không nên đối xử với ông như thế. Họ còn trẻ, họ
chưa hiểu đối với người già mỗi ngày đều quý giá, và đều cần phải được
tươi vui yên tĩnh. Mất một ngày phải chịu buồn bã là một mất mát lớn đối
với những người già như ông.

Vì suốt ba ngày nay, do thái độ của cô vợ mà ông băn khoăn lo lắng. Cô
Mađalênina không còn hát cho ông nghe bằng cái giọng trong trẻo những
bài tình ca và không còn săn sóc ông như ông vẫn quen được hưởng nữa.

Thằng bé Nini cũng trầm ngâm và cau có, như thể nó hiểu được rằng mẹ nó
không quan tâm gì đến nó nữa. Giáo sư dắt thằng bé hết phòng này sang
phòng khác, và ông không phải cúi xuống lần nào, đủ biết vóc người ông
quá thấp. Ông nhấc nó lên đàn pianô, gõ lăng nhăng vài phím, thở hổn hển,
ngáp, rồi ngồi xuống, đặt thằng bé lên đầu gối, cho nó lắc lư. Nhưng sau
đấy ông lại đứng ngay dậy vì cảm thấy trong lòng không yên. Đã năm sáu
lần ông bảo cô vợ trẻ kể xem chuyện gì đã xảy ra song đều không kết quả.

- Đầu vẫn váng à ? Vẫn khó chịu lắm phải không ?

Mađalênina vẫn nín thinh, nhất định không chịu thổ lộ điều gì, chỉ lặng lẽ
khóc thút thít, rồi nhờ ông khép cánh cửa sổ lại và dắt con cô ra ngoài. Cô
muốn được nghỉ ngơi một mình, trong bóng tối.

- Đầu váng lắm à ? Có phải không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.