TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 211

- Tôi xin nói ngay bây giờ ! - Giacôminô hét lên. - Tôi đã đính hôn, thưa
giáo sư, tôi đã đính hôn, giáo sư hiểu chứ ?

Giáo sư Tôti loạng choạng, như thể bị ai giáng một đòn vào giữa đỉnh đầu.
Giơ cao tay, ông lẩm bẩm:

- Anh ấy ư ? Anh đã đính hôn đấy ư ?

- Vâng, thưa giáo sư. - Giacôminô đáp. - Chính vì thế mà quan hệ giữa giáo
sư với tôi không còn gì nữa, không bao giờ còn gì nữa ! Bây giờ thì chắc
giáo sư đã hiểu tại sao tôi không thể gặp…gặp các người được nữa…

- Anh đuổi tôi ? - Ông già thốt lên, rất thấp giọng.

- Không phải thế, - Giacôminô cay đắng trả lời. - Nhưng có điều giáo sư
nên ra khỏi cái nhà này…

Ra khỏi ư ? Giáo sư Agôxtinô Tôti ngã phịch xuống ghế. Hai chân ông
khuỵu xuống. Ông ôm đầu rên - Lạy Chúa ! Ra tai hoạ đến như thế này !
Ra sự thể là như vậy ! Khốn khổ cái thân tôi ! Khốn khổ thân tôi ! Nhưng
chuyện này xảy ra từ bao giờ ? Xảy ra như thế nào ? Không ai nói gì với tôi
cả ? Anh đính hôn với cô nào vậy ?

- Thưa giáo sư…đã khá lâu rồi…- Giacôminô lúng túng. - Cô ấy mồ côi và
rất nghèo, cũng gần như tôi... và quen với chị của tôi.

Giáo sư chằm chằm nhìn anh bằng cặp mắt không nhìn thấy gì. Miệng ông
thốt lên những lời rời rạc:

- Anh vứt bỏ mọi thứ…dễ dàng…đến thế kia…ư ? Anh hoàn toàn…
không…băn khoăn gì…về ai hết …và không…suy tính…

Giacôminô lại hiểu đó là lời trách anh vô ơn, anh bèn phản đối:

- Xin lỗi... nhưng giáo sư định coi tôi là kẻ nô lệ của giáo sư hay sao ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.