TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 219

và bà dư dật thêm một chút, thì bà sẽ trở lại lo nốt việc cứu ông ra khỏi
ngục tĩnh tội. Dù sao thì cũng chả thật vội lắm…

- Bà ơi, bà phải về đi thôi, giọng vợ Tiểu Trư nhẹ nhàng nói. Bây giờ, mặt
trời đã lặn rồi, đang có sương mù dâng lên từ mặt sông.

- Ồ chắc ta phải về thôi, bà lão Vương tán thành.

Bà đăm đăm nhìn dòng sông một lúc. Cái con sông này, nó chứa đầy cả cái
tốt lẫn cái xấu. Khi nào ngăn chặn cẩn thận, nó tưới nước cho ruộng đồng,
nhưng hễ thả lỏng một vài phân là nó xô vỡ bờ như một con rồng gầm thét.
Chính chồng bà đã bị cuốn đi như thế - ông đã không trông nom cẩn thận
đoạn đê của mình. Ông luôn luôn đi vá đê, luôn luôn đắp thêm đất lên mặt
đê, thế rồi, trong một đêm, nước dâng cao và bục qua. Ông chạy ra khỏi
nhà và bà bế đứa con trèo lên mái, nhờ đó, hai mẹ con sống sót trong khi
ông thì chết đuối. Thế rồi họ lại đẩy con sông trở về sau những thân đê và
lần này, nó đã ở lại đấy. Ngày ngày, bà đích thân đi tới đi lui, xem xét đoạn
đê được giao cho làng phụ trách. Cánh nam giới cười nói với nhau: “Nếu
đê có làm sao thì có bà nội báo cho chúng ta biết”.

Chẳng bao giờ có ai trong số họ nảy ra ý nghĩ chuyển làng cách xa dòng
sông. Họ Vương đã sống ở đây bao đời, một số thế hệ luôn luôn thoát khỏi
nạn lụt và càng chiến đấu với con sông dữ dằn hơn bao giờ hết. Đột nhiên,
Tiểu Trư ngừng hát.

- Trăng đang lên kìa ! Anh kêu lên. Thế là không tốt đâu, máy bay thường
đi vào những đêm sáng trăng.

- Mày học ở đâu những điều đó về máy bay vậy ?

Bà lão Vương thốt lên. Tao thấy phát ớn, bà nói thêm, giọng nghiêm nghị
đến nỗi không ai dám lên tiếng. Trong sự im lặng đó, bà vịn vào cánh tay
vợ Tiểu Trư, chậm rãi bước xuống những bậc đất dẫn vào làng, tay kia
dùng chiếc ống điếu làm gậy chống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.