TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 23

bật những ngôi nhà màu trắng chói lọi của Axpinoan và vút cao lên những
khóm cọ đẹp tuyệt vời. Quả có một cái gì đó trọng thể, trang nghiêm và
lặng lẽ. Giữa cái yên tĩnh của thiên nhiên chợt vang lên giọng run run của
ông lão: ông đọc thành tiếng những vần thơ, dường như để có thể thấm thía
hơn ý nghĩa của chúng.

Hỡi Litva ! Tổ quốc ơi ! Người như sức khoẻ,

Ai đánh mất rồi mới hiểu Người quí giá dường bao

Hôm nay con ngợi ca Người, diễm kiều và rạng rỡ,

Con tưởng thấy Người trong nhung nhớ khát khao ([3]).

Ông lão Xkavinxki nghẹn ngào. Những dòng chữ nhảy múa trước mắt ông.
Trong ngực ông dường như có thứ gì đó chợt bục ra và một làn sóng từ trái
tim như dâng lên, dâng cao mãi, khiến ông nghẹn lời...

Mãi một lúc sau ông mới trấn tĩnh lại và đọc tiếp:

Hỡi thánh nữ đồng trinh, xưa Trenxtôkhôva từng che chở,

Và cổng thành Oxtra tùng chiếu sáng khi nao.

Từng bảo vệ cho con dân thành Nôvôgrôt

Như đã cứu đời con thơ ấu thuở nào

(Lúc mẹ mang xác con tới khóc dâng Người,

Thì mắt chết của con chợt mở bừng như phép lạ,

Chân núi bước đi, đến ngưỡng cửa thánh đường Người

Để cảm tạ Chúa trời, sự sống con đã trả)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.