TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 234

dịu đi một chút, tuyết đổ càng nhiều, bão thì càng tung hoành, cuốn theo
những đám mây tuyết.

Những đống tuyết ngày càng lớn to đầy ngôi nhà.

Mọi đường xá đều mất tăm. Viên đội trưởng dọn tuyết cử ra một đội cắm
tiêu đường bằng những gút rạ, rút cục cũng vô ích vì có ma nào đi trên
đường trong thời tiết thế này. Người ta thức đêm thứ năm ở trang trại của
Christen Soerensen, cỗ đám ma vẫn chờ ở trên bàn. Vợ Christen đã bối rối.
Đám ma thì vẫn chẳng thấy.

Thứ sáu, thời tiết càng trở nên ác liệt chưa từng thấy. Một cơn bão, ngoài
trời đầy tuyết, suốt ngày mây móc tối rầm. Mọi người co túm lại trong nhà
xẩm tối. Tuyết cản trở đi lại. Người ta phải đến những ụ và vựa chứa cỏ
khô đem cỏ vào những gian nhà phụ để làm ổ cho gia súc. Suốt trong mấy
ngày, các nhà láng giềng không liên lạc nổi với nhau và mọi chuyện buôn
bán coi như ngừng trệ.

Tuy mọi nhà đều đắm chìm trong sự tách biệt hoàn toàn, họ vẫn biết rằng
giờ này Kirsten đang trên đường về làng. Họ đang động não. Chiếc xe và
chiếc quan tài chắc là đang lúc đi, lúc dừng, ở nơi nào kia, trên đường vùng
Aalborg, dưới bão tuyết ngày thứ năm, duy nhất có một vị khách vào cửa
hàng tạp hoá, anh ta hầu như sắp gục. Thứ sáu, hắn chẳng đến nữa. Ngày
hôm đó, làng và giáo xứ hầu như không có người.

Có hai gã đàn ông gặp nhau, hôm thứ sáu, trong đống tuyết chất cao ngang
cổ.

Trời đất. Ai thế này. Một người kêu lên.

Tôi đây ? Ô ? Hoá ra là ông đấy à, ông bác sĩ ? ông ở đây ư ? Ồ ông thở
đấy à, ha.. ha...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.