TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 243

BÔNG HỒNG CHO EMILY

WILLIAM FAULKNER

(NOBEL 1949)

1

Khi cô Êmily Grixơn qua đời, cả thành phố đã đến viếng. Cánh đàn ông bị
lôi cuốn bởi một thứ tình cảm lẫn lộn giữa lòng kính trọng và mối cảm tình
đối với một thần tượng sụp đổ, bọn đàn bà thì không sao nén nổi tính tò mò
và ước muốn được bước vào trong ngôi nhà ít ra phải đến mười năm nay
không có lấy một dấu chân người, nếu không tính đến lão đầy tớ da đen già
kiêm đầu bếp và làm vườn.

Ngôi nhà khung lớn hình vuông, còn đôi chút dấu vết của nước vôi cũ,
trang trí bằng những mái vòm, tháp nhọn và ban công trong phong cách có
phần dễ dãi của những năm bảy mươi thế kỷ 19, nằm trên một đường phố
trước đây từng được coi là nơi tập trung tất cả những gì là quý tộc trong
thành phố chúng tôi. Dần dà những gara ôtô và xưởng kéo sợi đã đẩy bật
khỏi nơi này những dòng họ đáng kính nhất, và chỉ riêng có mỗi một mình
ngôi nhà của họ Grixơn là vẫn như cũ, kiêu hãnh và bướng bỉnh vươn mình
lên trên những xe thùng chở bông và trạm tiếp xăng như muốn trả lời xung
quanh bằng một sự thách thức. Nhưng rồi cũng đến lượt cô Êmily phải lãnh
lấy chỗ mình trong nhà mồ của thành phố, tại một nghĩa địa đầy cây bá
hương, nơi vẫn còn giữ lại được mồ mả (có nhiều cái vô danh) của những
người lính Bắc Mỹ và Nam Mỹ đã bỏ mạng trong những trận giao tranh ở
Giepphécxơn.

Cô Êmily khi còn sống là hiện thân của một truyền thống lâu đời, một
nghĩa vụ và một thứ trách nhiệm tinh thần mà thành phố đã nhận lấy rồi
truyền lại cho các thế hệ tiếp sau từ cái thuở 1894, khi thị trưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.