TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 257

BỐ VÀ TÔI

PAER LAGERKVIST

(NOBEL 1951)

Tôi còn nhớ một buổi chiều chủ nhật khi tôi mới khoảng mười tuổi, bố dắt
tay tôi và chúng tôi đi dạo vào rừng để nghe chim hót. Chúng tôi vẫy tay
chào mẹ tôi, bà phải ở nhà làm bữa ăn chiều nên không thể đi cùng chúng
tôi. Chúng tôi không quan tâm lắm đến vụ chim hót, tuy rằng đấy là một
điều gì đặc biệt và khác thường. Bố và tôi, đều là những người nhạy cảm.
Chúng tôi, quen thuộc với khu rừng và các loài thú trong đó nên cũng
chẳng quan trọng hoá gì về điều đó. Có điều chỉ vì hôm ấy là chủ nhật và
bố được nghỉ. Chúng tôi thả bộ dọc đường ray xe lửa vốn là chỗ người ta
không được phép đi, nhưng bố thì làm ở nhà xe lửa nên được cái quyền đó.
Đi đường này chúng tôi vào thẳng khu rừng không cần phải đánh một
đường vòng xa hơn.

Rồi tiếng chim hót và mọi chuyện khác bắt đầu ngay lập tức Chúng ríu rít
trong các bụi cây; Lũ chim chích, chim hét, chim sáo; chúng tôi còn nghe
cả tiếng của đủ mọi sinh vật bé nhỏ khác khi vào tới rừng. Mặt đất mọc đầy
những cỏ chân ngỗng. Bên cây phong đã mọc lá mới, thông cũng đầy
những chồi non xanh. Chỗ nào cũng có một mùi dễ chịu.

Mặt đất đầy rêu tỏa hơi sương vì nắng chiếu. Mọi nơi là cuộc sống và tiếng
động; những con ong nghệ bay khỏi tổ, ruồi nhuế bu quanh những chỗ ẩm.

Những con chim trong bụi vụt ra bắt chúng rồi bay trở vào. Đột nhiên một
con tàu lao tới và chúng tôi phải lui xuống mé dốc đường tàu. Bố chào
người tài công bằng cách đưa hai ngón tay chạm vào vành mũ: ông ta chào
lại và vẫy tay. Mọi thứ như đều chuyển động. Chúng tôi đi dọc con đường,
những thanh tà vẹt nằm đó rỉ nhựa đường trong ánh nắng, có một cái mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.